Ở
tù về,
tôi được
nhiều
người
chất
vấn:
"Cha sướng thật,
trong tù cha đã có nhiều thời
giờ
để
cầu
nguyện!"
Không phải
đơn
giản
như
các bạn
nghĩ đâu! Chúa đã cho tôi có dịp hiểu
rõ sự
yếu
đuối
thể
lý và tinh thần của
tôi. Thời
giờ
trong tù trôi qua chậm rãi, đặc
biệt
trường
hợp
của
những
ai bị
biệt
giam. Bạn
hãy tưởng
tượng
một
tuần,
một
tháng, hai tháng thinh lặng ... thấy
lâu dài cách kinh khủng. Khi thinh lặng
ấy
kéo dài từng năm, thì nó trở
thành đời
đời
... Ông bà ta thường bảo:
"Nhất
nhật
tại
tù, thiên thu tại ngoại,
nghĩa là, một ngày trong tù dài bằng
ngàn thu tự do".
Có
những
lúc quá đau, quá mệt không đọc
được
một
kinh.
Tôi
nhớ
lại
chuyện
ông già Jim. Cứ mỗi
ngày lúc 12 giờ trưa
ông ta vào nhà thờ
không quá hai phút. Ông từ (giữ
nhà thờ)
rất
thắc
mắc
theo dõi, rồi một
hôm chận
ông Jim lại và hỏi:
-
Tại
sao bác vào đây mỗi ngày?
-
Tôi đến
cầu
nguyện.
-
Không thể
được!
Kinh gì trong hai phút?
-
Tôi vừa
già, vừa
dốt,
đọc
kinh theo kiểu của
tôi.
-
Ông nói gì với Chúa?
-
Tôi cầu
nguyện:
"Giêsu, có Jim đây!" rồi
tôi về.
Thời
gian trôi qua. Jim già yếu, bệnh
tật,
phải
vào bệnh
viện,
nơi
khu vực
người
già. Sau đó Jim yếu liệt,
chuẩn
bị
đi xa ... Linh mục tuyên úy và nữ
tu y tá đến bên giường
Jim:
-
Jim ơi,
hãy nói cho chúng tôi biết,
tại
sao từ
ngày ông vào khu vực này, có nhiều
điều
thay đổi,
bệnh
nhân vui vẻ hơn,
chấp
nhận
thuốc
thang, sống
có tình nghĩa hơn?
-
Chả
biết!...
Lúc còn sức tôi đi quanh thăm mọi
người,
chào hỏi,
chuyện
trò một
chốc;
lúc sau liệt giường
tôi gọi
tên họ,
thăm hỏi,
làm cho họ cười.
Với
Jim ai cũng vui.
-
Thế
tại
sao Jim vui, Jim hạnh phúc?
-
Khi nào cha và sơ được
người
ta đến
thăm mỗi
ngày có vui không?
-
Vui chứ!
Nhưng
có thấy
ai thăm Jim đâu?
-
Lúc mới
vào, tôi có xin hai chiếc ghế,
một
dành riêng cho cha và sơ, một
cho khách quí của tôi, thấy
không?
-
Khách của
ông là ai?
-
Là Chúa Giêsu. Trước kia tôi đến
thăm Ngài ban trưa, nay đi hết
nổi,
cứ
12 giờ
trưa
Ngài đến
thăm tôi.
-
Ngài nói gì với Jim?
-
Ngài bảo:
Jim, có Giêsu đây!...
Trước
lúc Jim chết, người
ta thấy
Jim đưa
tay chỉ
chiếc
ghế
như
thể
muốn
mời
ai ngồi,
Jim mỉm
cười,
nhắm
mắt
ra đi.
Những
lúc tôi không còn sức để
đọc
nổi
dù một
kinh, tôi lặp đi lặp
lại:
"Giêsu, có con đây", tôi cảm
thấy
như
Chúa Giêsu trả
lời:
"Thuận ơi,
có Giêsu đây!" Tôi vui vẻ
và bình an. (Bấm xem tiếp)
ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận
Thứ Ba Tuần XXIII Mùa Thường Niên
Lời Chúa: Lc 6, 12-19
12 Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. 14 Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông ; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê,
Ba-tô-lô-mê-ô, 15 Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông
An-phê, Si-môn biệt danh là Quá Khích, 16 Giu-đa
con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội. 17 Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đôn 18 đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. 19 Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.
Lạy Chúa,
khi nhỏ con được học bài hát từ các anh chị Huynh trưởng, bài hát về ông Jim
như câu chuyện ĐHY kể.
“Ông Jim đi làm mang giầy xanh mũ trắng, ông Jim đi
làm mang một cái xách tay, ông đi đến cửa nhà thờ ông dừng lại, với tiếng thì
thầm Giêsu ơi, Jim đây.”
“Hôm nay ông nằm trên gường ông nóng sốt, ông không
đi làm nhưng thầm nhớ Giêsu. Ông nghe tiếng gõ cửa nhà ông cộp cộp, với tiếng
thì thầm Jim ơi, Giêsu đây.”
Xin cho
con biết luôn cầu nguyện với Chúa, dù khi mỏi khi mệt, dù khi vui khi buồn. Xin
Ngài luôn là điểm tựa vững chắc cho con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét