Một
chàng trai sắp đi du học
nói với
cô bạn
gái đang khóc nức nở:
-
Đừng
lo, anh sẽ viết
thư
đều
đặn
cho em.
Trong
suốt
3 năm học,
anh giữ
đúng lời
hứa,
cứ
hai tuần
lại
viết
cho cô một
lá thư,
hoặc
nếu
bận
quá, ít nhất anh cũng gửi
một
tấm
thiệp
in những
lời
ngọt
ngào. Nhưng
học
xong, anh lại kiếm
được
một
việc
làm ở
nước
ngoài với
mức
lương
cao ngất.
Anh
hài lòng với công việc
đó và quyết định
chưa
trở
về
ngay. Anh làm việc chăm chỉ,
nhưng
vẫn
không quên cứ hai tuần
một
lần
lại
gửi
thiệp
hoặc
thư
cho cô bạn
gái ở
quê hương.
Rồi
một
ngày, anh nhận được
môt tấm
thiệp
báo hỷ.
Cô bạn
gái của
anh sắp
kết
hôn với
chính người
đưa
thư;
cứ
hai lần
một
tuần
lại
mang thư
và thiệp
của
anh tới
cho cô gái! Trong trường hợp
này, câu “xa mặt cách lòng” đã đúng.
Người
bạn
trai ở
nước
ngoài cảm
thấy
mình bị
phản
bội
và thốt
lên: “Tại
sao lại
như
thế?
Tôi vẫn
gửi
thư
và thiệp
cho cô ấy
đều
đặn
cơ
mà?”. Khi một
mối
quan hệ
không đi được đến
nơi
đến
chốn
như
người
ta kỳ vọng,
một
danh sách những thứ
người
ta đã cho đi, hoặc đã làm cho người
kia, thường
hiện
lên. Chúng ta sẽ nói: “Tôi đã làm cho
em/anh cái này và cái kia… Tôi đã làm điều
này cho em/anh cơ mà…”. Cứ
như
thể
tình yêu được chứng
minh đơn
giản
bởi
những
món quà.
Những
món quà là rất quan trọng,
nhưng
tình yêu lại
đòi hỏi
một
thứ
cơ
bản:
sự
hiện
diện
của
người
yêu.
Dường
như
con người
ai cũng cần có sự
hiện
diện
và quan tâm của người
mình yêu. Tình yêu là sự ràng buộc
với
một
con người
nhất
định.
Chúng
ta có thể
bị
ràng buộc
với
công việc,
với
một
sở
thích, hay một câu lạc
bộ
nào đó. Nhưng nói cho đúng, những
điều
đó không yêu ngược lại
chúng ta. Chỉ có một
con người
mới
yêu lại
chúng ta mà thôi.
Do đó, sự
ràng buộc cao nhất
của con người
là dành thời gian cho những
người chúng ta yêu thương.
Và
vì
con người luôn cần
sự quan tâm, chăm sóc nên những
món đồ vật chất
chỉ có thể
giúp nuôi dưỡng tình yêu ở
một mức
độ nào đó. Chúng không bao giờ
có thể thay thế
món quà lớn nhất
là sự hiện
diện bên cạnh
của người
mình yêu. (Internet)
Chúa Nhật sau Lễ Giáng Sinh: Lễ Thánh Gia - Chúa Giêsu, Đức Mẹ và Thánh Giuse
Lời Chúa: Lc
2,41-52
41 Hằng năm cha mẹ Chúa Giêsu có thói quen lên Giêrusalem để mừng lễ Vượt Qua. 42 Lúc bấy giờ Chúa Giêsu lên mười hai tuổi, cha mẹ Người đã lên Giêrusalem, theo tục lệ mừng ngày lễ Vượt Qua. 43 Và khi những ngày lễ đã hoàn tất, hai ông bà ra về, trẻ Giêsu đã ở lại Giêrusalem mà cha mẹ Người không hay biết. 44 Tưởng rằng Người ở trong nhóm các khách đồng hành, hai ông bà đi được một ngày đàng, mới tìm kiếm Người trong nhóm bà con và những kẻ quen biết. 45 Nhưng không gặp thấy Người, nên hai ông bà trở lại Giêrusalem để tìm Người. 46 Sau ba ngày, hai ông bà gặp thấy Người trong đền thờ đang ngồi giữa các thầy tiến sĩ, nghe và hỏi các ông. 47 Tất cả những ai nghe Người nói đều ngạc nhiên trước sự hiểu biết và những câu Người đáp lại. 48 Nhìn thấy Người, hai ông bà đã ngạc nhiên, và mẹ Người bảo Người rằng: "Con ơi, sao Con làm cho chúng ta như thế? Kìa cha Con và mẹ đây đã đau khổ tìm Con". 49Người thưa với hai ông bà rằng: "Mà tại sao cha mẹ tìm Con? Cha mẹ không biết rằng Con phải lo công việc của Cha Con ư?" 50 Nhưng hai ông bà không hiểu lời Người nói.51 Bấy giờ Người theo hai ông bà trở về Nagiarét, và Người vâng phục hai ông bà. Maria mẹ Người ghi nhớ những việc đó trong lòng. 52 Còn Chúa Giêsu thì tiến tới trong sự khôn ngoan, tuổi tác và ân sủng, trước mặt Thiên Chúa và người ta.
Xin cho con biết kính trọng và yêu thương mọi người trong gia đình, trong cộng đoàn. Không phán xét khi
hồ nghi, không kết án khi chưa tường, không phụ rẫy khi còn cứu vãn được, nhưng biết thông cảm và tìm hiểu, nâng đỡ và tha thứ, và trên hết luôn tìm sống theo thánh ý Chúa. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét