Ngày xửa ngày xưa, khi trái đất còn rất hoang vắng, có một hòn đảo nhỏ rất xinh đẹp nằm giữa biển khơi lộng gió, đó là nơi mà tất cả các sắc thái của tình cảm đều muốn chọn làm nơi trú ngụ. Niềm Vui, Nỗi Buồn, Tri Thức… cũng như tất cả những tình cảm khác, kể cả Tình Yêu đều ở đó.
Một ngày nọ, một cơn địa chấn
làm rung chuyển hòn đảo, tất cả được thông báo rằng: hòn đảo sẽ bị chìm. Vì thế tất cả nên chuẩn bị tàu và rời khỏi đảo một cách nhanh chóng nhất.
Không muốn chen lấn nên Tình Yêu là người cuối cùng rời khỏi đảo. Chẳng may, thuyền của anh ta bị đánh dạt xa bờ. Hòn đảo đang dần chìm xuống từng giờ, anh ta hốt hoảng cầu cứu mọi người hãy nhanh chóng giúp anh ta vào bờ.
Thịnh Vượng đang lướt qua trước mặt Tình Yêu trên một chiếc
thuyền
sang trọng,
thấy thế anh
ta vội
hét to: “Thịnh Vượng ơi, giúp tôi vào bờ với!”. Thịnh Vượng đáp lời: “Ồ, tôi không thể, tàu của tôi đang chở rất nhiều vàng bạc, nặng lắm rồi, không còn chỗ cho anh
nữa
đâu”.
Tình Yêu cuống cuồng vẫy vẫy tay kêu cứu Kiêu Hãnh, lúc này đang ngự
trên một du
thuyền
tuyệt đẹp, vừa rời khỏi đảo:
“Kiêu Hãnh ơi, tôi đây, đưa tôi cùng đi với anh nhé”. Kiêu Hãnh vênh váo bộ mặt trả lời thật lạnh
lùng: “Anh nhìn xem, chiếc thuyền của tôi quá hoàn hảo, từ
chân tơ đến kẽ
tóc, anh có thể phá hỏng mọi thứ của tôi đấy”.
Quá tuyệt vọng, anh ta quay sang cầu cứu sự
giúp đỡ của Nỗi Buồn,
nhưng lại nhận được một thái độ quá ư thờ ơ: “Anh không
thấy
tôi đang buồn rũ ra hay sao, xin hãy để tôi
được yên”.
Niềm Vui đang đi chếch về
phía nam hòn đảo, nhưng may mắn thay cho nó, nó đã không nghe được tiếng kêu cầu cứu của Tình Yêu.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng một giọng nói vang lên, giọng nói của một người đàn ông già: “Lại đây nào Tình Yêu, tôi sẽ đem
anh vào bờ, nhanh lên chứ”. Khi đã cập bờ an toàn, Tình Yêu vì quá vui mừng
và sung sướng nên đã quên bẵng hỏi
tên người đàn ông ấy. Anh ta ray rứt vì
không biết ai
đã cứu
mình. Anh ta hỏi thăm nhiều người nhưng không ai biết, cho đến khi anh ta gặp Tri Thức, anh ta được biết rằng đó là Thời Gian.
Bởi chỉ duy nhất Thời Gian mới hiểu được tình yêu quan trọng đến thế nào trong đời sống này. Tình yêu, đó là vẻ đẹp
vĩnh cửu và sự bất diệt của con người – Victor Hugo.
Nguồn: mangthuvien.com
Thứ Năm tuần III Mùa Vọng - Ngày 17/12, Bát nhật chuẩn bị Lễ Giáng Sinh
Lời Chúa: Mt 1,1-17
1 Sách gia phả của Chúa Giêsu Kitô, con vua Ðavít, con của Abraham. 2 Abraham
sinh Isaac; Isaac sinh Giacóp; Giacóp sinh Giuđa và các anh em người. 3 Giuđa sinh Phares và Zara bởi bà Thamar; Phares sinh Esrom; Esrom sinh Aram; 4 Aram
sinh Aminadab; Aminadab sinh Naasson; Naasson sinh Salmon; 5 Salmon
sinh Booz do bà Rahab; Booz sinh Giobed do bà Rút. Giobed sinh Giêsê; 6 Giêsê
sinh vua Ðavít. Ðavít sinh Salomon do bà vợ của Uria; 7 Salomon sinh Robo-am; Roboam sinh
Abia; Abia sinh Asa; 8 Asa sinh Giosaphát; Giosaphát sinh
Gioram; Gioram sinh Ozia; 9 Ozia sinh Gioatham; Gioatham
sinh Achaz; Achaz sinh Ezekia; 10Ezekia sinh Manas-se; Manasse
sinh Amos; Amos sinh Giosia; 11 Giosia sinh Giêconia và
các em trong thời lưu đày ở Babylon. 12 Sau
thời lưu đày ở Babylon, Giêconia sinh Salathiel; Sala-thiel sinh Zorababel; 13 Zorababel
sinh Abiud; Abiud sinh Eliakim; Eliakim sinh Azor; 14 Azor
sinh Sađoc; Sađoc sinh Akim; Akim sinh Eliud; 15 Eliud
sinh Eleazar; Eleazar sinh Mathan; Mathan sinh Giacóp; 16 Giacóp
sinh Giuse, là bạn của Maria, mẹ của Chúa Giêsu gọi là Ðức Kitô.
17 Vậy, từ Abraham đến Ðavít có tất cả mười bốn đời, từ Ðavít đến cuộc lưu đày ở Babylon có mười bốn đời, và từ cuộc lưu đày ở Babylon cho đến Chúa Kitô có mười bốn đời.
0 comments:
Đăng nhận xét