Hoàng tử của một vương quốc rất giàu có, lại đem lòng yêu thương một cô gái nghèo, xinh đẹp là con một người làm bánh mì. Tuy bị hoàng gia phản đối nhưng hoàng tử nhất mực cưới nàng làm vợ. Lễ thành hôn được tổ chức kín đáo và đơn giản trong đền vua, không có chư khác nào tham dự, cũng không có đại diện các nước lân bang.
Nhiều năm trôi qua, hoàng tử và cô gái đẹp sống những ngày rất êm đềm hạnh phúc. Đến ngày vua băng hà, hoàng tử được lên ngôi thay cha cai trị dân nước. Bấy giờ các quan triều đình mới cho hoàng tử hay biết, vì hạnh phúc của toàn dân, ngài phải chọn một trong hai điều, hoặc là khước từ ngai vàng, hoặc phải rẫy bỏ người vợ đẹp để chính thức thành hôn với công chúa của nước láng giềng.
Hoàng tử phân vân giữa hạnh phúc cá nhân và an ninh của dân tộc. Trong khi đó các quan cận thần thuyết phục hoàng tử rằng cô vợ đẹp ấy cũng chỉ là cô con gái nhà nghèo.
Cuối cùng, hoàng tử xiêu lòng và phải ngậm ngùi tâm
sự với vợ: “Vì an
bình và hạnh phúc của cả dân nước, anh đành phải từ bỏ em, em hãy trở về gia đình
và có thể đem theo cái gì quí nhất đối với em”.
Tối hôm ấy, hoàng tử và người đẹp dùng bữa cơm cuối cùng tại hoàng cung. Bữa cơm chia ly sao mà buồn thế? Hoàng tử ăn trong nước mắt, lòng buồn rười rượi không nói nên lời. Tuy nhiên, người vợ vẫn thản nhiên
chuốc rượu cho chồng, cạn ly này rồi lại đầy ly khác, trong khi hoàng tử lại cố uống cho quên sầu.
Sau bữa ăn thì hoàng tử đã quá say không còn biết gì nữa. Lúc ấy, nàng lấy chăn trùm kín hoàng tử rồi vác lên vai, kín đáo đi lối sau ra khỏi hoàng cung về nhà cha mẹ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh rượu, hoàng tử mở mắt ra thấy mình trong căn nhà nghèo nàn của người làm bánh mì. Hoàng tử ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao thế này? Anh đang ở đâu?
Cô vợ mỉm cười đáp:
- Không phải là anh đã nói là em phải trở về nhà cha mẹ và có thể đem theo cái gì quí giá nhất đối với em sao? Thật vậy, điều quí nhất đối với em không là gì khác hơn chính là anh, hoàng đế của lòng em.
Nếu bỗng dưng,
chúng ta phải chỗi dậy ra
đi, phải lên
đường mà
không hẹn
ngày trở về, chúng ta sẽ đem
theo cái gì? Cái gì là bảo vật quí giá nhất đối với
chúng ta?
Xét cho cùng đời sống con người là cuộc hành trình tiến về đích điểm, không có ngày trở lại, cũng không thể nào đi ngược thời gian về lại điểm khởi hành. Đã sinh ra trên đời, tức là lên đường lữ hành, dầu muốn dầu không, mỗi ngày trong đời sống là một bước tiến gần đến nấm mồ.
Thứ Ba tuần III Mùa Vọng
Lời Chúa: Mt 21,28-32
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các thượng tế và các kỳ lão trong dân rằng: 28 Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho". 29 Nó đáp: "Con không muốn đâu!" Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. 30 Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa ngài, con đây!" nhưng rồi lại không đi. 31 Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha?" Họ trả lời: "Người thứ nhất". Ðức Giêsu nói với họ: "Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy".
Lạy Chúa, xin cho chúng con kịp nhận ra Ngài, kịp tích lũy cho mình những kho tàng thiêng liêng là các việc lành phúc đức, mong cuộc đời con sống là để tìm kiếm Chúa và thực thi ý Chúa trong suốt cuộc đời con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét