Một hôm Đức
Ala gọi một Thiên Sứ đến và truyền lệnh: "Ngươi hãy xuống trần gian để đưa
về đây người đàn bà góa có 4 đứa con thơ." Thiên sứ ra đi, gặp ngay người
đàn bà góa đang cho đứa con nhỏ nhất bú. Ngài nhìn người đàn bà với 4 đứa con dại,
rồi lại lên Đức Ala để tha thiết nài xin rút lại lệnh truyền. Làm sao có thể nhẫn
tâm tách lìa người mẹ khỏi những đứa con thơ ấy ? Nhưng lời van xin của Thiên Sứ
chẳng mảy may đánh động được Đức Ala. Cuối cùng Thiên Sứ đành phải vâng lệnh Đức
Ala mà cướp người mẹ góa khỏi bầy con thơ và đưa về trời.
Hoàn thành công tác, nhưng xem chừng vị Thiên Sứ lại có vẻ buồn. Phải, làm sao vui được trước cảnh chia ly giữa mẹ và con ? Thấy Thiên Sứ buồn, Đức Ala gọi đến và đưa vào sa mạc. Ngài chỉ cho thấy một tảng đá lớn và bảo đập nó ra. Tảng đá vừa vỡ đôi, Thiên Sứ ngạc nhiên vô cùng, vì từ trong tảng đá một con sâu nhỏ từ từ bò ra. Chợt hiểu được ý nghĩa của sự kiện ấy, vị Thiên Sứ bỗng thốt lên: “Ôi lạy Đấng Tối Cao, mầu nhiệm thay công cuộc sáng tạo của Ngài. Với sự khôn ngoan thượng trí và tình yêu vô biên, Ngài đã không bỏ mặc một tạo vật bé nhỏ như con sâu kia, thì hẳn Ngài cũng sẽ không quên được 4 đứa trẻ mồ côi là con cái của Ngài.”
* Bạn xét đoán Chúa chỉ vì không thể thấy kế
hoạch của Ngài vì những đau khổ của bạn, giống như con chuột chui vào cây đàn
piano gặm nhấm dây đàn làm nhạc sĩ rối loạn khi biểu diễn bản nhạc của Chopin
hoặc Beethoven. Với trí óc nhỏ bé, chuột nghĩ rằng nó đâu làm gì, nhưng cả vũ
trụ bị đảo lộn. Khi xét đoán kế hoạch của Chúa theo quan điểm của ta, phải
chăng sự thể cũng như vậy ?
* Tương tự, con nhện cuốn tơ trên một xà sắt,
sẽ bất mãn khi cây xà được chuyển đi xây một cây cầu. Nó chẳng bao giờ nghĩ rằng
kế hoạch của một kỹ sư có giá trị hơn tơ của nó…
* “Vua
Hêrôđê thấy mình bị các nhà chiêm tinh đánh lừa thì đùng đùng nổi giận, nên sai
người đi giết tất cả các con trẻ ở Bêlem và toàn vùng lân cận từ hai tuổi trở
xuống” (Mt 2,16)
Chẳng bao lâu sau tiếng đàn ca xướng hát của
các thiên thần trong đêm Chúa Giáng Sinh là tiếng khóc than rền rĩ của những bà
mẹ mất con trong cuộc sát hại con trẻ ở Bêlem của Hêrôđê. Chẳng lẽ việc Chúa ra
đời lại là nguyên nhân gây ra cái chết của trẻ thơ vô tội ? Không, Thiên Chúa
đã tạo dựng con người và ban cho con người tự do. Hêrôđê có tự do, và ông đã lạm
dụng tự do để sát hại trẻ thơ, hầu trút cơn giận dữ và thoả lòng ghen tị. Tôi
cũng có tự do, và tự do của tôi đã được sử dụng để vun đắp sự sống hay để huỷ
diệt ?
Ngày 28/12: Ngày Thứ 4 trong Tuần Bát nhật Giáng Sinh
Các Thánh Anh Hài Tử đạo. Lễ Kính.
PHÚC ÂM:
Mt 2, 13-18
"Hêrôđê
giết hết các con trẻ ở Bêlem".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi các đạo sĩ ra đi, thiên thần Chúa hiện ra với ông Giuse
trong lúc ngủ và bảo ông: "Hãy thức dậy, đem Hài Nhi và mẹ Người trốn sang
Ai-cập, và ở đó cho tới khi tôi báo lại ông, vì Hêrođê sắp sửa tìm kiếm Hài Nhi
để sát hại Người". Ông thức dậy, đem Hài Nhi và mẹ Người lên đường trốn
sang Ai-cập đang lúc ban đêm. Ông ở lại đó cho tới khi Hêrođê băng hà, hầu làm
trọn điều Chúa dùng miệng tiên tri mà phán rằng: "Ta gọi con Ta ra khỏi
Ai-cập".
Bấy giờ Hêrođê thấy mình bị các đạo sĩ đánh lừa, nên nổi cơn thịnh
nộ và sai quân đi giết tất cả con trẻ ở Bêlem và vùng phụ cận, từ hai tuổi trở
xuống, tính theo thời gian vua đã cặn kẽ hỏi các đạo sĩ. Thế là ứng nghiệm lời
tiên tri Giêrêmia đã nói: Tại Rama, người ta nghe tiếng khóc than nức nở, đó là
tiếng bà Rakhel than khóc con mình, bà không chịu cho người ta an ủi bà, vì các
con bà không còn nữa.
Đó là lời Chúa.
Lạy Chúa, thế giới con đang sống còn đầy những thảm họa do con người đã lạm dụng tự do của mình. Xin cho con biết sử dụng tự do để làm vinh danh Chúa hơn và mang lại niềm vui hạnh phúc cho mọi người. (Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)
0 comments:
Đăng nhận xét