Ngày xửa ngày xưa, có 1 cô bé con, cứ mỗi buổi sáng lại đứng
ngay bên cửa sổ ngắm nhìn mái ấm gia đình nhà chim ở trên ngọn cây. Khi ngắm
nhìn gia đình ấy, cô thấy hạnh phúc lắm, thấy bình yên lắm…
Nhưng đến một ngày cô không thấy tổ chim đâu cả, thì ra trong lúc chim
mẹ mải mê đi kiếm mồi cho con thì chiếc tổ ấy đã bị một cơn gió mạnh thổi rơi
lăn lóc xuống mặt đất, các chú chim non chưa đủ lông đủ cánh không biết bay vì
vậy đang kêu chíp chíp một cách sợ hãi trên mặt đất, còn chú mèo trong khu vườn
thì đang ở gần đấy… Chẳng suy nghĩ nhiều, cô bé liền mang những chú chim non về
chăm sóc.
Khi thấy hành động ấy, anh trai của bé liền nói rằng: “Ở trên thế giới
này có hàng triệu con chim cần được giúp đỡ như vậy, em có thể giúp hết 1 triệu
con chim này không? KHÔNG! Vậy tại sao em còn làm? Hành động giúp những con
chim này của em chỉ phí công và làm lãng phí thời gian VÔ ÍCH mà thôi!”
Cô bé cảm thấy rất bối rối. Vì vậy cô liền đến gặp mẹ của mình và hỏi:
“Mẹ ơi, có đúng như vậy không?”
Người mẹ nhìn con gái của mình dịu dàng và nói rằng: “Con thân yêu,
con sẽ không thể nào giúp được cho 1 triệu con chim trên thế giới này, điều đó
là Đúng.
Nhưng nếu trên thế giới này có 1 triệu người giống như con, mỗi người
giúp cho 1 con chim như vậy, thì sẽ có 1 triệu chú chim được giúp đỡ. Và điều
đó thực sự có ý nghĩa đúng không con?”
Góp
nhặt
Ảnh:
Internet
Thứ Ba Tuần IV Mùa
Chay Năm B
PHÚC ÂM: Ga 5,
1-3a. 5-16
"Tức khắc
người ấy được lành bệnh".
Hôm
đó là ngày lễ của người Do-thái, Chúa Giêsu lên Giêru-salem. Tại Giêrusalem, gần
cửa "Chiên", có một cái hồ, tiếng Do-thái gọi là Bếtsaiđa, chung
quanh có năm hành lang. Trong các hành lang này, có rất nhiều người đau yếu, mù
loà, què quặt, bất toại nằm la liệt. Trong số đó, có một người nằm đau liệt đã
ba mươi tám năm. Khi Chúa Giêsu thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu,
liền hỏi: "Anh muốn được lành bệnh không?" Người đó thưa: "Thưa
Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước động. Khi tôi lết tới, thì
có người xuống trước tôi rồi". Chúa Giêsu nói: "Anh hãy đứng dậy vác
chõng mà về". Tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta vác chõng và đi.
Nhưng hôm đó lại là ngày Sabbat, nên người Do-thái bảo người vừa được khỏi bệnh
rằng: "Hôm nay là ngày Sabbat, anh không được phép vác chõng". Anh ta
trả lời: "Chính người chữa tôi lành bệnh bảo tôi: "Vác chõng mà
đi". Họ hỏi: "Ai là người đã bảo anh 'Vác chõng mà đi'?" Nhưng kẻ
đã được chữa lành không biết Người là ai, vì Chúa Giêsu đã lánh vào đám đông tụ
tập nơi đó.
Sau
đó, Chúa Giêsu gặp anh ta trong đền thờ, Người nói: "Này, anh đã được lành
bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước". Anh ta đi nói cho
người Do-thái biết chính Chúa Giêsu là người đã chữa anh ta lành bệnh.
Vì
thế người Do-thái gây sự với Chúa Giêsu, vì Người đã làm như thế trong ngày
Sabbat.
Lạy Chúa, xin dạy con tấm lòng yêu thương và quảng đại với những người
đang cần giúp đỡ quanh con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét