Vào thế kỷ thứ ba, trong Giáo hội có vấn đề các tu sĩ ào ạt rời bỏ cuộc
sống tu trì... Ðể giải thích cho hiện tượng này, một thầy dòng nọ đã đưa ra
hình ảnh của một đàn chó đi săn thỏ. Một chú chó trong đàn đã bất chợt nhận ra
một con thỏ. Thế là chú nhanh nhẩu rời đàn chó và vừa chạy theo con thỏ vừa sủa
inh ỏi. Không mấy chốc, mấy chú chó khác cũng rời hàng ngũ để chạy theo. Và cứ
thế cả đàn chó bỗng chạy ùa theo. Tất cả mọi con chó đều chạy, nhưng kì thực chỉ
có một con chó là đã phát hiện ra con thỏ.
Sau một lúc săn đuổi, chú chó nào cũng mệt lả, cho nên từ từ bỏ cuộc,
bởi vì đa số đã không được nhìn thấy con thỏ. Chỉ duy chú chó đầu tiên đã phạt
hiện ra con thỏ là tiếp tục đeo đuổi cuộc săn bắt.
Vị tu sĩ đã đưa ra kết luận như sau: "Ðã có rất nhiều tu sĩ đi theo Chúa, nhưng kỳ thực chỉ có một hoặc
hai vị là đã thực sự thấy Chúa và hiểu được họ đang đeo đuổi điều gì. Số
khác chạy theo vì đám đông hoặc vì họ nghĩ rằng họ đang làm được một điều tốt.
Nhưng kỳ thực họ chưa bao giờ thấy Chúa. Cho nên khi gặp khó khăn thử thách, họ
bắt đầu chán nản bỏ cuộc".
Cuộc sống của người Kitô chúng ta có lẽ cũng sẽ ví được với một cuộc
săn thỏ... Ở khởi đầu, ai trong chúng ta
cũng hăm hở ra đi, ai trong chúng ta cũng đều làm rất nhiều cam kết, nhưng một lúc nào đó, khi không còn thấy gì
đến trước mắt nữa, chúng ta bỏ cuộc buông xuôi... Ða số trong chúng ta hành
động theo sự thúc đẩy của đám đông mà không cần tìm hiểu lý do của việc làm
chúng ta. Người ta lập gia đình mà không hiểu đâu
là cam kết của đời sống hôn nhân. Người ta gia nhập đoàn thể này, đoàn thể nọ,
chúng ta cũng hăng hái tham gia mà không cân nhắc kỹ lưỡng các lý do tại sao
chúng ta tham dự. Và biết đâu, người ta đi nhà thờ, chúng ta cũng đi nhà thờ mà
không bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta đi nhà thờ. Người ta đi xưng tội
rước lễ, chúng ta cũng đi xưng tội rước lễ mà có lẽ chưa bao giờ đặt ra câu hỏi
nghiêm chỉnh tại sao chúng ta làm như thế... Dĩ nhiên, Ðức Tin của chúng ta cần
phải được nâng đỡ từ gia đình, xã hội, bởi người khác. Nhưng chúng ta không thể
quên được rằng trước hết Ðức Tin là một cuộc gặp gỡ cá vị giữa mỗi người và
Thiên Chúa, Ðức tin là một cuộc hành trình trong đó mỗi con người phải tự thấy
con đường mình đang đi... Chúng ta không thể sống đạo, giữ đạo vì người khác.
Người Kitô có một đồng phục chung là Ðức Ái, nhưng cuộc sống của mỗi người
không phải vì thế mà được đúc sẵn theo một khuôn mẫu, theo những công thức có sẵn,
theo những lôi cuốn của đám đông.
Trong cuộc hành trình Ðức Tin, chúng ta cùng đồng hành với người khác,
nhưng mỗi người cần phải thấy rõ địa điểm mình đang đi tới. Có thấy rõ như thế,
mỗi khi gặp mệt mỏi, chông gai thử thách, chúng ta mới có thể kiên vững tiếp tục
tiến bước.
Trích
sách Lẽ Sống
Thứ Sáu Tuần IV Mùa
Chay Năm B
PHÚC ÂM: Ga 7,
1-2. 10. 25-30
"Chúng tìm
cách bắt Người, nhưng chưa tới giờ Người".
Khi
ấy, Chúa Giêsu đi lại trong xứ Galilêa; Người không muốn đi lại trong xứ
Giuđêa, vì người Do-thái đang tìm giết Người. Lúc đó gần đến lễ Trại của người
Do-thái. Nhưng khi anh em của Người lên dự lễ rồi, thì Người cũng đi, nhưng
không đi cách công khai, mà lại đi cách kín đáo.
Có
một số người ở Giêrusalem nói: "Đây không phải là người họ đang tìm giết
sao? Kìa ông ta đang nói công khai mà không ai nói gì cả. Phải chăng các nhà chức
trách đã nhận ra ông ta là Đấng Kitô? Tuy nhiên, ông này thì chúng ta biết rõ
đã xuất thân từ đâu. Còn khi Đấng Kitô tới, thì chẳng có ai biết Người bởi
đâu".
Vậy
lúc bấy giờ Chúa Giêsu đang giảng dạy trong đền thờ, Người lớn tiếng nói rằng:
"Phải, các ngươi biết Ta, và biết Ta xuất thân từ đâu; Ta không tự Ta mà đến,
nhưng thực ra, có Đấng đã sai Ta mà các ngươi không biết Ngài. Riêng Ta, Ta biết
Ngài, vì Ta bởi Ngài, và chính Ngài đã sai Ta". Bởi thế họ tìm cách bắt
Chúa Giêsu, nhưng không ai đụng tới Người, vì chưa tới giờ Người.
Lạy Chúa, xin giúp con ý thức được những việc con làm. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét