Một hôm Mạnh Thường
Quân nhờ Phùng Huyên qua đất Tiết để thu các mối nợ. Trước khi ra đi, Phùng
Huyên hỏi: "Thu xong nợ rồi có cần mua thêm vật gì không?". Mạnh Thường
Quân bảo: "Xem trong nhà còn thiếu vật gì thì cứ mua về".
Phùng Huyên đến đất
Tiết cho người mời tất cả những con nợ của chủ đến đông đủ, rồi truyền rằng: Mạnh
Thường Quân ra lệnh xóa bỏ tất cả số nợ. Và để cho mọi người tin tưởng, Phùng
Huyên đem đốt hết những văn khế. Những người thiếu nợ và toàn dân đất Tiết rất
vui mừng, tung hô vạn tuế.
Khi họ Phùng trở
về, Mạnh tướng quân lấy làm lạ cho là đòi nợ gì mau chóng thế, mới hỏi: Thu nợ
xong chưa, và được trả lời là thu xong cả rồi. Ðến khi được hỏi về việc mua đồ
vật mang về, Phùng Huyên thưa: Khi đi tướng quân dặn bảo mua những vật gì trong
nhà còn thiếu. Tôi trộm nghĩ: trong cung, tướng quân chất chứa những đồ trân bảo,
ngoài chuồng nuôi đầy chó ngựa. Vậy vật tướng quân còn thiếu là điều nghĩa, nên
tôi trộm lệnh mua điều nghĩa đem về.
Mạnh Thường Quân
ngạc nhiên hỏi: "Mua điều nghĩa thế nào?". Họ Phùng đáp: "Tôi trộm
lệnh tha cho tất cả các con nợ, nhân đó thiêu hủy các văn khế, được dân vui mừng
tung hô, ấy là vì tướng quân mua được điều nghĩa vậy".
Một năm sau, vua
Tề không dùng Mạnh làm tướng quốc nữa, nên ông phải lui về đất Tiết ở. Bấy giờ
bá tánh đất Tiết, trai gái bé già tranh nhau ra đón rước giữa đường, hoan hô
nhiệt liệt. Khi ấy Mạnh Thường Quân quay lại Phùng Huyên mà bảo: "Tiên
sinh vì tôi mà mua điều nghĩa, ngày nay tôi mới trông thấy".
"Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu,
để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con về chốn an nghỉ đời đời".
Lời khuyên trên của
Chúa Giêsu có giá trị hơn việc mua điều nghĩa do ông Phùng Huyên bày ra để dân
chúng đất Tiết hoan hô đón rước Mạnh Thường Quân, khi ông bị thất thế. Bởi lẽ lời
khuyên của Chúa Giêsu đề cập về thời gian tối hậu của cuộc sống đời sau, khi
con người phải nhắm mắt xuôi tay. Như khi đã đến trần gian trần truồng, từ dạ mẹ
mang tiếng khóc ban đầu mà ra thì lúc chết, con người phải từ giã cuộc sống ra
đi với đôi bàn tay trắng.
…
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Tư Tuần Thánh
Năm B
PHÚC ÂM: Mt 26,
14-25
"Con Người
ra đi như đã được ghi chép sẵn từ trước, nhưng khốn thay cho kẻ sẽ làm cho Ngài
bị phản nộp".
Khi
ấy, một trong nhóm Mười Hai tên là Giuđa Iscariô, đi gặp các thượng tế và thưa
với họ: "Các ông cho tôi bao nhiêu, tôi nộp Người cho các ông?" Họ
liền ấn định cho ba mươi đồng bạc. Và từ đó, hắn tìm dịp thuận tiện để nộp
Người.
Ngày
thứ nhất trong tuần lễ ăn Bánh không men, các môn đệ đến thưa Chúa Giêsu rằng:
"Thầy muốn chúng con sửa soạn cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?" Chúa
Giêsu đáp: "Các con hãy vào thành đến với một người kia, và nói rằng: Thầy
bảo, giờ Ta đã gần, Ta sẽ mừng Lễ Vượt Qua với các môn đệ tại nhà ông".
Các môn đệ làm như Chúa Giêsu đã truyền, và sửa soạn Lễ Vượt Qua.
Chiều
đến, Người ngồi bàn ăn với mười hai môn đệ. Và khi các ông đang ăn, Người nói:
"Thầy nói thật với các con: có một người trong các con sẽ nộp Thầy".
Môn đệ rất buồn rầu và từng người bắt đầu hỏi Người: "Thưa Thầy, có phải
con không?" Người trả lời: "Kẻ giơ tay cùng chấm vào đĩa với Thầy, đó
chính là kẻ sẽ nộp Thầy. Thật ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người,
nhưng khốn cho kẻ nộp Con Người, thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!" Giuđa,
kẻ phản bội, cũng thưa Người rằng: "Thưa Thầy, có phải con chăng?"
Chúa đáp: "Đúng như con nói".
0 comments:
Đăng nhận xét