Ngày kia, tại miền Nam Trung Quốc, một em bé gái
tiều tụy, đói rách và mang bệnh phong hủi bị dân chúng sinh sống trong một làng
nhỏ dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Giữa cảnh hỗn loạn
ấy, một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé lên tay để bảo vệ em khỏi những trận
đòn và khỏi bị những viên gạch, những hòn đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của
em.
Thấy có người
mang em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét: "Phong hủi! Phong hủi!".
Với những dòng nước
mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ không phải
là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình: "Tại sao ông lại lo lắng cho tôi?". Nhà truyền giáo đáp lại:
"Vì Ông Trời đã tạo dựng cả hai
chúng ta và cũng vì thế con sẽ là em bé gái của ta và ta sẽ trở nên người anh của
con".
Suy nghĩ hồi lâu,
em bé cất tiếng hỏi: "Con có thể làm
gì để tỏ lòng biết ơn cứu giúp của ông?". Nhà truyền giáo mỉm cười
đáp: "Con hãy trao tặng lại cho những
kẻ khác tình yêu này càng nhiều càng tốt".
Kể từ ngày ấy cho
đến 3 năm sau khi em bé tắt hơi thở cuối cùng, em đã vui vẻ băng bó các vết
thương của các bệnh nhân khác, đút cơm cho họ và nhất là em tỏ ra dễ thương và
yêu mến tất cả mọi người trong trại. Lúc từ giã cõi đời, em bé chỉ lên tròn 11
tuổi và các bệnh nhân đã từng chung sống với em kháo láo với nhau: "Bầu trời nhỏ bé của chúng ta đã về trời".
"Ngươi hãy
yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí
khôn ngươi, và hãy thương mến anh chị em như chính mình".
Chúng ta cố gắng
áp dụng luật trên với niềm xác tín rằng: với những cử chỉ yêu thương nho nhỏ, với
sự trao nhau một nụ cười, một lời thông cảm, một sự tha thứ, với những hành động
chia cơm sẻ áo, dù chỉ là một ly nước lã, với các lần thăm viếng các bệnh nhân:
nấu cho họ tô canh, chén cháo, quét nhà, giặt giũ quần áo cho họ v.v... là
chúng ta mang một chút thực tại Nước Trời đến trong xã hội trần thế.
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Công Giáo
Cover
Thứ Năm Tuần Thánh
Năm B – Thánh Lễ Tiệc Ly
PHÚC ÂM: Ga 13,
1-15
"Ngài yêu
thương họ đến cùng".
Tin Mừng Chúa
Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Trước
ngày Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu biết đã đến giờ Mình phải bỏ thế gian mà về cùng
Chúa Cha, Người vốn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn đang ở thế gian, thì
đã yêu thương họ đến cùng. Sau bữa ăn tối, ma quỷ gieo vào lòng Giuđa Iscariô,
con Simon, ý định nộp Người. Người biết rằng Chúa Cha đã trao phó mọi sự trong
tay mình, và vì Người bởi Thiên Chúa mà đến và sẽ trở về cùng Thiên Chúa. Người
chỗi dậy, cởi áo, lấy khăn thắt lưng, rồi đổ nước vào chậu; Người liền rửa chân
cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau. Vậy Người đến chỗ Simon Phêrô, ông
này thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy định rửa chân cho con ư?" Chúa
Giêsu đáp: "Việc Thầy làm bây giờ con chưa hiểu, nhưng sau sẽ hiểu".
Phêrô thưa lại: "Không đời nào Thầy sẽ rửa chân cho con". Chúa Giêsu
bảo: "Nếu Thầy không rửa chân cho con, con sẽ không được dự phần với
Thầy". Phêrô liền thưa: "Vậy xin Thầy hãy rửa không những chân con,
mà cả tay và đầu nữa". Chúa Giêsu nói: "Kẻ mới tắm rồi chỉ cần rửa
chân, vì cả mình đã sạch. Tuy các con đã sạch, nhưng không phải hết thảy
đâu". Vì Người biết ai sẽ nộp Người nên mới nói: "Không phải tất cả
các con đều sạch đâu".
Sau
khi đã rửa chân cho các ông, Người mặc áo lại, và khi đã trở về chỗ cũ, Người
nói: "Các con có hiểu biết việc Thầy vừa làm cho các con chăng? Các con
gọi Ta là Thầy và là Chúa thì phải lắm, vì đúng thật Thầy như vậy. Vậy nếu Ta
là Chúa và là Thầy mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân
cho nhau. Vì Thầy đã làm gương cho các con để các con cũng bắt chước mà làm như
Thầy đã làm cho các con".