ĐA-MIÊNG là người
Bỉ, gia nhập dòng Trái Tim Chúa và Mẹ Maria. Sau khi làm linh mục, ngài được bề
trên sai đi giảng đạo tại Hạ Uy Di. Sau đó ngài tình nguyện đi giúp những người
cùi hủi ở đảo Molokai. Ngài đã hy sinh trót cả cuộc đời, sống với họ, giúp đỡ họ
và chết giữa họ.
Chiều hôm đó, trong ngôi nhà thờ rất đông bệnh nhân phong cùi, đức
giám mục đứng trên bàn thờ giới thiệu với mọi người: "Các con thân mến, các con luôn mong ước có được một linh mục đến ở
cùng các con, yêu thương săn sóc các con, thì đây cha Đa-Miêng, một linh mục
người Bỉ sẽ sống chung với các con từ nay cho đến chết, các con có thích
không?" Cả nhà thờ đều xôn xao và thì thầm to nhỏ. Cha Đa-Miêng đứng cạnh
đức giám mục nghe họ nói mà không hiểu gì. Rồi họ lần lượt tiến lên cung thánh
với vẻ mặt thân thiện. Khi thấy họ đến gần, cha sợ nổi da gà giống như thấy những
thây ma còn sống. Họ tiến đến bên cha, người thì sờ vào mặt, người thì sờ vào
tay, người thì sờ vào áo cha. Cha hỏi đức giám mục: "Thưa đức cha, họ làm
gì vậy?" Đức cha trả lời: "Họ nói họ không thể tưởng tượng được một
người ở phương xa, chẳng có bà con huyết thống với họ, trẻ trung, đẹp trai,
không bệnh tật như họ, tự nhiên lại đến phục vụ họ trên mảnh đất cùng khốn này.
Họ không tin mắt mình nên đến sờ vào người của cha, xem cha có bị bệnh phong
như họ không, và họ nói: "Không, cha đẹp quá, cha không bệnh tật gì cả,
cha thương chúng ta quá!".
Sống với những người phong ở đây được một thời gian, dần dần Cha
Đa-Miêng đã hòa đồng được với họ, nói tiếng của họ, cha không còn cảm thấy tởm
gớm họ như những ngày đầu. Cha đã
quá yêu Chúa Giê-su bị bỏ rơi trong họ, nên chẳng còn thấy ghê sợ nữa. Sau
nhiều năm cha cũng bị lây bệnh phong, thân mình lở loét, nhức nhối, mặt mày sần
sùi, trông rất dễ sợ. Một số báo ở Bỉ đăng hình cha và kể lại sự hy sinh vĩ đại
của cha. Thân mẫu của cha, mắt mờ không đọc chữ được, nhìn vào bức hình bà cũng
chẳng nhận ra đứa con trai thân yêu ngày nào. Bà hỏi đứa cháu: "Hình ai
đây mà trông đáng sợ vậy?" cô cháu trả lời: "Một người bị bệnh phong
trên đảo Mô-lô-kai của cha Đa-Miêng đấy". Qua mắt được bà cố, nhưng họ lại
nhìn nhau và không ai bảo ai, tất cả mắt đều ngấn lệ. Cha Đa-Miêng đã sống với
người phong trên hòn đảo này cho đến chết. Chính tình yêu Chúa đã giúp cha can
đảm hy sinh suốt đời vì họ.
Phong, hủi hay cùi là một thứ bệnh nan y và đáng sợ, nó làm cho cơ thể
người ta bị lở loét. Người mắc bệnh dù còn sống nhưng đã trở thành một xác chết
biết đi, với một thân hình nhớp nhúa hôi thối. Đó cũng chính là hình ảnh của một
tâm hồn tội lỗi, bởi vì tội lỗi cũng làm cho người ta trở nên nhơ uế như vậy.
Tuy nhiên chúng ta đã có một vị lương y tài giỏi là Chúa Giêsu. Nếu muốn được
chữa lành, hãy noi gương người phong cùi đến sấp mình cầu xin Chúa xót thương.
Người sẽ dạy chúng ta đến gặp linh mục trong tòa giải tội để nhận được ơn tha
thứ tội lỗi.
Ảnh:
Internet
Chúa Nhật Tuần VI
Thường Niên Năm B
PHÚC ÂM: Mc 1,
40-45
"Bệnh cùi biến
mất và người ấy được sạch".
Khi
ấy, có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng:
"Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch". Động lòng thương,
Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói: "Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh".
Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo
anh đi ngay và dặn rằng: "Anh hãy ý tứ đừng nói cho ai biết, một hãy đi
trình diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng mình đã
được khỏi bệnh". Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin
đó, nên Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở
ngoài thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.
Lạy Chúa, xin cho con biết chạy đến với tòa giải tội, là nơi con làm
lành với Chúa, là nơi con nhận được tình yêu và sự khoan dung của Ngài. Xin Chúa
dạy con luôn biết tránh xa các tính xấu. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét