Cha Badinger Germain người Pháp kể lại rằng: "Một buổi sáng nọ,
tôi có hẹn với một thiếu nữ trong một quán cà phê vào lúc 6 giờ sáng. Cô ta thất
vọng về cuộc đời. Tôi gắng hết sức để thuyết phục khuyên bảo cô, nhưng vô ích.
Sau đó, đến 7 giờ 30 phút, cô phải đến sở làm. Đến 9 giờ cô điện thoại lại cho
tôi. Giọng của cô thật vui tươi.
Ngạc nhiên, tôi hỏi lý do thì cô giải thích rằng:
- Chính người bán
vé xe điện ngầm đã làm cô thay đổi. Và cô nói thêm: "Thực ra, lúc đầu con
chỉ có ý gặp cha để than van chứ chẳng muốn nghe cha khuyên giải điều gì. Sau
khi rời quán cà phê đi đến trạm xe điện ngầm, con đã gặp bà bán vé xe điện thật
dễ thương. Bà đã cười thật tươi và nói:
- Chà, cô mặc áo
đẹp quá. Màu thật là hợp với màu tóc của cô.
Ngạc nhiên, con hỏi lại:
- Tại sao bà lại
khen tôi như thế?
Bà ta giải thích:
- Cô coi, trong nghề của tôi, không có gì nhàm chán bằng cả ngày chỉ
có một động tác đổi những vé xe điện ngầm này để lấy tiền. Vì thế, để tạo cho
cuộc đời và công việc nhàm chán này một ý nghĩa, tôi cố gắng nhìn xem trong đám
những khách hàng của tôi có điều gì để khuyến khích họ không, nhất là khi tôi
thấy họ có vẻ buồn bực hoặc cáu kỉnh. Thí dụ, đối với ông nọ tôi nói: "Chà
ông hai có cà vạt đẹp quá". Ông ta bèn chỉnh lại cà vạt rồi mỉm cười.
Vừa rồi khi thấy cô bước đến, nhìn đôi mắt đỏ hoe, tôi nghĩ: "Cô
chắc có điều gì đau khổ đây, mình phải nói một câu gì đó dễ thương với cô. Cô
thấy không, làm như thế là đem lại cho cuộc sống một ý nghĩa. Nếu tôi không làm
như thế, thì trong nghề của tôi thực không có gì là thích thú."
Đúng là người phụ nữ bán vé xe điện ngầm này đã biết quan tâm đến người
khác và sự quan tâm ấy đã đem đến một niềm vui thanh thản cho chị.
Ảnh:
Internet
Thứ Bảy Tuần IV Thường
Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mc 6,
30-34
"Họ như đàn chiên
không người chăn".
Khi
ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông
đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: "Các con hãy lui vào nơi vắng
vẻ mà nghỉ ngơi một chút". Vì lúc ấy dân chúng đến tấp nập đến nỗi các
tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng
vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người
ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài. Lúc ra khỏi thuyền, Chúa
Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không
người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.
0 comments:
Đăng nhận xét