Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

GIÚP ĐỠ

Vào một đêm nọ, lúc 11:30, một người phụ nữ Mỹ đang đứng run rẩy bên lề đường cao tốc Alabama, cố gắng chống lại những cơn gió lạnh buốt xương của cơn bão ngay gần đó. Toàn thân ướt sũng, chiếc xe thì bị tắt máy giữa đường, người phụ nữ thì đang có chuyện gì rất gấp gáp nên vẻ mặt trông rất tuyệt vọng. Thình lình một chiếc xe đỗ trước mặt cô và một người đàn ông đã niềm nở mời cô lên xe - một hành động được xem là hiếm có vào lúc đó - thập niên 60 khi nước Mỹ đang chìm sâu vào chiến tranh và thù hằn sâu sắc. Người đàn ông ấy đã đưa cô đến nơi an toàn, tìm người giúp đỡ cô và kêu một chiếc taxi đưa cô đến địa điểm cô cần đến. Dù người phụ nữ ấy rất xúc động nhưng vì đang vội vã nên chỉ kịp ghi địa chỉ nhà của người đàn ông tốt bụng, cảm ơn anh và vội vã bước lên xe.
Bảy ngày trôi qua và người đàn ông bất ngờ nhận được một bưu phẩm "khủng" - một chiếc tivi màn hình phẳng khổ lớn đã được chuyển tới nhà anh. Trên chiếc tivi là một tờ giấy note với dòng chữ: "Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi vào đêm mưa bão ấy. Lúc ấy không chỉ quần áo tôi ướt sũng mà trái tim tôi thực sự tan nát. Và ngay lúc ấy anh đã xuất hiện và giúp đỡ tôi vô điều kiện. Nhờ có anh, tôi đã có mặt kịp thời bên cạnh chồng tôi trên giường bệnh trước khi anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Mong Chúa sẽ luôn phù hộ anh vì điều kì diệu anh đã mang đến cho một người xa lạ đang gặp khó khăn"
Góp nhặt
Ảnh: Internet
Thứ Năm Tuần II Mùa Chay
PHÚC ÂM: Lc 16, 19-31
"Con đã được sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:
"Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. Abraham nói lại: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được".
Người đó lại nói: "Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này". Abraham đáp rằng: "Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài". Người đó thưa: "Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải". Nhưng Abraham bảo người ấy: "Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu".
Lạy Chúa, xin cho con biết san sẻ với người khốn khó lúc con có thể. Xin đừng để con nhắm mắt làm ngơ trước những cảnh đời đáng thương. Amen.

Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

BÀ MẸ

Nhiều vị thánh, như thánh Don Bosco, thánh Piô X chứng thực rằng cuộc sống của các ngài chịu ảnh hưởng sâu xa sự giáo dục của người mẹ. Bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê chắc chắn cũng có ảnh hưởng rất lớn trên hai người con của mình, bởi vì ngay cả khi hai ông đã trưởng thành – lúc đó Gia-cô-bê cũng đã thành gia thất – bà vẫn còn tất tả lo cho tương lai sự nghiệp của hai con mình. Thật đẹp thay tấm lòng người mẹ thương con! Thế nhưng thương không đúng chỗ thì cũng như thể “mười lần hại nhau”. Chúa Giê-su chấn chỉnh cái nhìn của cả ba mẹ con. Đi theo và làm môn đệ Ngài, điều đó vẫn tốt, nhưng không phải để tìm kiếm địa vị, quyền lợi “ngồi hai bên tả hữu Chúa, ở trong Nước của Ngài” mà là “uống chén của Chúa” nghĩa là dấn thân phục vụ đến mức dám hy sinh cả mạng sống vì Phúc Âm.
Ảnh: Internet
Thứ Tư Tuần II Mùa Chay
PHÚC ÂM: Mt 20, 17-28
"Họ đã lên án tử cho Người".
Khi ấy, Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường, Người nói với họ: "Này chúng ta lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho các vị thượng tế và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại để chúng nhạo báng, đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến ngày thứ ba, Người sẽ sống lại". Bấy giờ bà mẹ các con ông Giêbêđê cùng với hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó. Người hỏi: "Bà muốn gì". Bà ta thưa lại: "Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước Ngài". Chúa Giêsu đáp lại: "Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống chăng?" Họ nói với Người: "Thưa được". Người bảo họ: "Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được". Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em: Chúa Giêsu gọi họ lại mà bảo: "Các con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thì hành quyền trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các con. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người".
Lạy Chúa, Ngài đã xuống đời để sống và phục vụ. Xin cho con cũng biết noi gương Chúa, phục vụ và yêu thương tha nhân cách chân thành nhất. Amen.

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

CÁCH SỐNG

Một đêm kia, khi vị mục sư chuẩn bị đóng cửa nhà thờ, ông gặp một đứa bé đang ngủ ở hàng ghế sau cùng. Ông đánh thức cậu ta dậy và xin lỗi vì ông phải đóng cửa nhà thờ. Cậu bé liền cắt nghĩa: đêm nay cậu không có chỗ nào để trú ngụ và mong được lưu lại trong nhà thờ. Vị mục sư trả lời là ông hy vọng cậu bé hiểu giùm ông, vì ngủ trong nhà thờ thật không hay. Thế là ông mời cậu tạm vào phòng tiếp tân chờ ông gọi điện thoại cho hai trung tâm cư trú trong thành phố, hãy gắng kiếm một chỗ cho cậu bé qua đêm. Rủi thay đêm đó không có trung tâm nào còn chỗ trống cả. Vị mục sư liền xin lỗi cậu. Cậu ta biết mình phải ra đi và đã lầm lũi bước vào bóng đêm.
Về nhà, ông ngồi vào chiếc ghế bành êm ấm cầm Thánh Kinh lên đọc đoạn dành riêng cho ngày hôm ấy. Đó là bài dụ ngôn “Người Samaria nhân hậu”. Bỗng dưng vị mục sư nhận thấy cậu bé giống hệt như người đàn ông bị thương tích trong dụ ngôn trên, cậu đang cần sự giúp đỡ. Ông cũng nhận ra mình giống vị Thượng tế kia bước qua một bên mà chẳng giúp gì cho cậu bé.
Ảnh: Internet
Có hai lý do khiến Chúa không vui với những người Biệt phái và Luật sĩ là những thủ lãnh của người Do Thái mà Tin Mừng hôm nay thuật lại cho chúng ta:
1. Trước hết là ngôn hành bất nhất
2. Tiếp đến là cách sống ích kỷ tự cao
Thứ Ba Tuần II Mùa Chay
PHÚC ÂM: Mt 23, 1-12
"Họ nói mà không làm".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm. Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng thẻ Kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là "thầy". Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Đức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên".
Lạy Chúa, xin cho con biết khiêm nhường sống ý Chúa, đừng chỉ biết cho mình mà hại người. Amen.

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

LÒNG YÊU THƯƠNG THA THỨ CỦA THIÊN CHÚA

Tại một nhà thờ bên Tây Ban Nha có một tượng thánh giá rất đặc biệt: Chúa Giêsu chịu đóng đinh có một tay trái và hai chân, tay phải rời khỏi lỗ đinh và đưa ra phía trước trong tư thế như đang ban phép lành.
Chuyện kể rằng, một lần, tại nhà thờ này có một tội nhân đến xưng tội. Đối với một tội nhân có quá nhiều tội nặng như anh ta, vị linh mục rất nghiêm khắc và ngăm đe nhiều điều. Nhưng chứng nào vẫn tật đó. Ra khỏi tòa giải tội ít lâu, hối nhân lại tiếp tục sa ngã. Rất nhiều lần như thế. Cuối cùng, vị linh mục đành răn đe: “Tôi không muốn anh vấp lại những tội như thế nữa. Đây là lần cuối cùng tôi tha tội này cho anh”.
Hối nhân ra khỏi tòa giải tội mà lòng trĩu nặng và đau khổ. Được vài tháng sau, anh ta lại đến xưng tội, và xưng cũng cùng những tội nặng y như những lần trước. Vị linh mục dứt khốt: “Anh đừng có đùa với Chúa, tôi không tha!” Thật lạ lùng. Ngay lập tức, vị linh mục cùng hối nhân đều nghe có tiếng thì thầm phía bên trên đầu mình. Từ cây thánh giá, bàn tay phải của Chúa Giêsu được rút ra khỏi lỗ đinh và ban phép lành cho hối nhân. Vị linh mục nghe được tiếng thì thầm ấy nói với chính mình: “Ta là người đổ máu ra cho người này chứ không phải con”.
Kể từ đó, bàn tay phải của tượng Chúa Giêsu chịu nạn không gắn vào thánh giá nữa, nhưng vẫn giữ tư thế đang ban phép lành, như không ngừng mời gọi: “Hãy trở về với Ta, các ngươi sẽ được tha thứ”.
Lòng yêu thương tha thứ của Thiên Chúa trong cuộc đời là điều có thật, không phải chỉ vì Hội Thánh và giáo lý của Hội Thánh dạy như thế, nhưng là vì sự cảm nghiệm của con tim bao nhiêu người, nhất là nơi các vị thánh trên suốt dòng lịch sử Hội Thánh. Lòng yêu thương tha thứ của Thiên Chúa lớn lắm, mạnh lắm, làm cho người trong cuộc, một khi thấy mình tội lỗi ê chề bao nhiêu, thì càng yêu mến chân thành bấy nhiêu. Lòng tha thứ đó, có lẽ, dù có đem trời cao, biển rộng mà so sánh, thì sự so sánh ấy vẫn khập khiễng như thường. Bởi lòng tha thứ của Thiên Chúa lớn cho đến mức, tội lỗi dù có quá sức chịu đựng của lòng người, Thiên Chúa vẫn một lòng tha thứ. Người tha thứ đến cùng. Dẫu cho mọi người rất kinh nghiệm về nỗi yếu đuối của mình, nhưng vẫn khó tha thứ cho anh chị em, thì Thiên Chúa không mảy may vướng một lỗi lầm nào, lại rất dễ dàng tha thứ.
Mùa Chay là mùa của lòng yêu thương tha thứ. Bởi thế, việc ăn chay trong mùa Chay, trước hết phải là xóa bỏ hận thù và hãy tha thứ. Nhưng để có tha thứ, cần đến sự hòa giải. Anh chị em mất lòng nhau, anh chị em có hố sâu ngăn cách bởi hận thù. Tinh thần chay tịnh đòi anh chị em phải lấy lại lòng nhau, phải lấp đầy những ngăn cách, để những gì thuộc về thù hận bị chôn xuống, những gì là trao ban, là yêu thương sẽ bùng lên, vươn mạnh. Anh chị em và tôi hãy nhớ kỹ, nhớ rõ hai điều quan trọng: Làm sao có thể tha thứ, nếu không bao giờ muốn hòa giải. Làm sao có thể nhận được ơn tha thứ, nếu không biết thứ tha.
Không biết câu chuyện về cánh tay Chúa Giêsu trên thánh giá ban phép lành để tuôn đổ ơn tha thứ cho tội nhân thực hư thế nào, nhưng lòng yêu thương tha thứ của Thiên Chúa ngàn đời vẫn thế: bền vững và cao ngất. Câu chuyện có thể không có thật, nhưng lòng yêu thương tha thứ của ThiênChúa mãi mãi vẫn thật. Vì thế, dẫu cho không có thật, câu chuyện vẫn đáng quý, vì nó phản ánh một sự thật rất thật: LÒNG THIÊN CHÚA YÊU THƯƠNG THA THỨ. Câu chuyện càng đáng quý, khi nó giúp ta ghi lòng để học lấy lòng yêu thương tha thứ của Thiên Chúa mà tha thứ cho anh chị em.
Lm. VŨ XUÂN HẠNH
Ảnh: Internet
Thứ Hai Tuần II Mùa Chay
PHÚC ÂM: Lc 6, 36-38
"Hãy tha thứ thì các con sẽ được thứ tha".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy ở nhân từ như Cha các con là Đấng nhân từ. Đừng xét đoán thì các con khỏi bị xét đoán; đừng kết án thì các con khỏi bị kết án. Hãy tha thứ, thì các con sẽ được tha thứ. Hãy cho thì sẽ cho lại các con: Người ta sẽ lấy đấu hảo hạng, đã dằn, đã lắc và đầy tràn mà đổ vào vạt áo các con. Vì các con đong bằng đấu nào, thì cũng được đong trả lại bằng đấu ấy!"

Lạy Chúa, Chúa luôn bao dung con mọi điều nhưng con lại thấy khó bao dung cho lỗi của người bên cạnh con. Xin Chúa ban ơn giúp sức cho con, để con sống đẹp lòng Chúa và yêu tha nhân như Chúa đã yêu. Amen.

Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2018

HIỂN DUNG

Thế nào là hiển dung chúng con? Hiển dung là làm lộ ra nhũng gì bị che khuất, bị giấu kín. Cha mượn câu chuyện này cho chúng con hiểu.
Một cậu bé xuất hiện trước một cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng:
- Các con chó được bán với giá bao nhiêu vậy bác?
Người chủ cửa hàng trả lời:
- Khoảng từ 30 tới 50 đô la một con!
Cậu bé rụt rè hỏi:
- Cháu có thể xem chúng được không ạ?
Người chủ cửa hàng gật gù rồi huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó con như năm cuộn lông đủ kích cỡ chạy ra, duy có một chú bị tụt lại sau khá xa. Ngay lập tức cậu bé chú ý tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu liền hỏi:
- Con chó này bị sao vậy bác?
Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe thế, cậu bé tỏ ra rất xúc động.
- Đó chính là con chó cháu muốn mua. - Cậu nói với giọng quả quyết.
- Nếu cháu muốn mua con chó đó, bác sẽ tặng cháu. Nhưng bác biết cháu sẽ không thích điếu đó đâu. Cậu bé nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng:
- Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Nó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả cho bác đúng giá.
Ngập ngừng một lúc, cậu bé nói tiếp:
- Thực ra, cháu chỉ có và có thể trả bác ngay 3 đô la bây giờ. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần được không ạ?
- Nói thật nhé, cháu không nên mua nó. - Người chủ cửa hàng khuyên. - Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa được như những con chó khác.
Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống kéo ống quần lên, để lộ ra cái chân trái cong queo, bị liệt được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu nhìn ông chủ cửa hàng khẽ nói:
- Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà. Nó sẽ là người bạn thân của cháu. (Tuệ Nương)
Ảnh: FB Anre Bao Long
Chúa Nhật Tuần II Mùa Chay Năm B
PHÚC ÂM: Mc 9, 1-9 (Hl 2-10)
"Đây là Con Ta rất yêu dấu".
Khi ấy, Chúa Giêsu đưa Phêrô, Giacôbê, và Gioan đi riêng với Người lên núi cao, và Người biến hình trước mặt các ông, và áo Người trở nên chói lọi, trắng tinh như tuyết, không thợ giặt nào trên trần gian có thể giặt trắng đến thế. Rồi Êlia và Môsê hiện ra và đàm đạo với Chúa Giêsu. Bấy giờ Phêrô lên tiếng thưa Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm. Chúng con xin làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia". Phêrô không rõ mình nói gì, vì các ông đều hoảng sợ. Lúc đó có một đám mây bao phủ các Ngài, và từ đám mây có tiếng phán rằng: "Đây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người". Bỗng nhìn chung quanh, các ông không còn thấy ai khác, chỉ còn một mình Chúa Giêsu với các ông. Và trong lúc từ trên núi đi xuống, Chúa Giêsu ra lệnh cho các ông đừng thuật lại cho ai những điều vừa xem thấy, trước khi Con Người từ cõi chết sống lại. Các ông tuân lời căn dặn đó, nhưng vẫn tự hỏi nhau: "Từ trong cõi chết sống lại nghĩa là gì?"
Lạy Chúa, xin cho con biết từ bỏ những cái xấu trong con, và chấp nhận thánh ý Chúa. Amen.

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

YÊU THƯƠNG

Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà. Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời, “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cent nhưng hoa hồng thì đến 2 dollar.”
Người đàn ông mỉm cười và nói, “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.” Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ của mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa trang. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói giao hoa và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi nhưng cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.
Ảnh: Internet
Thứ Bảy Tuần I Mùa Chay
PHÚC ÂM: Mt 5, 43-48
"Các ngươi hãy nên trọn lành như Cha các ngươi trên trời".
Khi ấy, Chúa phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đã nghe dạy: Ngươi hãy yêu thân nhân, và hãy thù ghét địch thù. Còn Ta, Ta bảo các con: Hãy yêu thương thù địch và làm ơn cho những kẻ ghét các con; hãy cầu nguyện cho những ai bắt bớ và nguyền rủa các con, để như vậy các con nên con cái của Cha các con, Đấng ngự trên trời: Người khiến mặt trời mọc lên cho người lành kẻ dữ, và cho mưa xuống trên người liêm khiết và kẻ bất lương. Vì nếu các con yêu thương những ai mến trọng các con, thì các con được công phúc gì? Các người thu thuế không làm như thế ư? Nếu các con chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì các con đâu có làm chi hơn? Những người ngoại giáo không làm thế ư? Vậy các con hãy nên hoàn hảo như Cha các con trên trời là Đấng hoàn hảo".

Lạy Chúa, xin cho trái tim con luôn rộng mở vì những người quanh con. Amen.

Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

XIN LỖI

"Có một vị học giả đến làm phỏng vấn ở Mỹ từng trải qua một câu chuyện như này:
Cuối tuần, cô đến nhà một vị giáo sư làm khách. Vừa đến cửa cô nhìn thấy cô con gái nhỏ 5 tuổi của vị giáo sư.
Cô bé có mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh tuyệt đẹp, không kiềm lòng được cô khen em bé xinh đẹp quá. Khi cô mang quà ra tặng cho cô bé, cô bé mỉm cười cảm ơn. Lúc đó, cô ấy khen: “Cháu xinh quá, đúng là rất đáng yêu!”
Cách khen như vậy ở Trung Quốc là rất bình thường, nhưng, vị giáo sư Bắc Mỹ kia lại không vừa ý. Sau khi cô bé vào phòng, vị giáo sư trầm lặng lại, nói với học giả kia: “Cô vừa làm tổn thương con gái tôi, cô nên xin lỗi con bé!”
Học giả kia rất ngạc nhiên, nói: “Tôi chỉ khen con gái ngài mà thôi, không hề có ý làm tổn thương cháu!” nhưng vị giáo sư một mực lắc đầu nói: “Cô khen bé vì xinh đẹp. Nhưng chuyện “xinh đẹp” không phải là công sức của bé, đây là gen di truyền từ bố mẹ, không liên quan gì đến cá nhân bé. Nhưng bé vẫn còn nhỏ chưa phân biệt được, sẽ cho rằng đây là năng lực của bé. Hơn nữa một khi bé cho rằng xinh đẹp là thứ đáng để khoe khoang, bé sẽ coi thường những bạn nhỏ có khuôn mặt bình thường hoặc xấu hơn bé. Việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến cháu.”
“Thật ra, cô có thể khen bé cười xinh và lễ phép, đó là kết quả của sự nỗ lực của bé. Vì vậy…” vị giáo sư kia nhún vai nói “…xin hãy xin lỗi bé vì lời khen vừa rồi.”
Vị học giả kia chỉ có thể chính thức xin lỗi cô bé, đồng thời khen cô bé lễ phép và đã mỉm cười với mình.
---
Trải qua việc này, vị học giả mới hiểu ra một điều: khi khen trẻ con nên khen sự cố gắng và lễ phép của trẻ, chứ không phải khen trẻ thông minh hoặc xinh đẹp. Bởi vì thông minh và xinh đẹp là ưu thế trời cho, chứ không phải điều đáng để khoe khoang, nhưng sự chăm chỉ nỗ lực lại khác, nó là phẩm chất đáng quý ảnh hướng đến cả cuộc đời trẻ sau này…
 (SƯU TẦM)
Ảnh: Internet
Thứ Sáu Tuần I Mùa Chay
PHÚC ÂM: Mt 5, 20-26
"Hãy đi làm hoà với người anh em ngươi trước đã".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Nếu các con không công chính hơn các luật sĩ và biệt phái, thì các con chẳng được vào Nước Trời đâu. Các con đã nghe dạy người xưa rằng: Không được giết người. Ai giết người, sẽ bị luận phạt nơi toà án. Còn Ta, Ta bảo các con: Bất cứ ai phẫn nộ với anh em mình, thì sẽ bị toà án luận phạt. Ai bảo anh em là "ngốc", thì bị phạt trước công nghị. Ai rủa anh em là "khùng", thì sẽ bị vạ lửa địa ngục. Nếu con đang dâng của lễ nơi bàn thờ mà sực nhớ người anh em đang có điều bất bình với con, thì con hãy để của lễ lại trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em con trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ. Hãy liệu làm hoà với kẻ thù ngay lúc còn đi dọc đường với nó, kẻo kẻ thù sẽ đưa con ra trước mặt quan toà, quan toà lại trao con cho tên lính canh và con sẽ bị tống ngục. Ta bảo thật cho con biết: Con sẽ không thoát khỏi nơi ấy cho đến khi trả hết đồng bạc cuối cùng!"

THEO CHÚA

Theo Chúa đã gần ba năm rồi, ghe thuyền đã bán, đất đai bỏ lại sau lưng. Ai mà không sốt ruột băn khoăn. Các môn đệ đôi khi cũng nghĩ đến giấc mơ ngày Thầy mình lập vương quốc. Nhưng bao giờ, Theo mãi thế này ư? Có đám đông đã bỏ, bâng khoăn trong giấc mơ ấy, các ông hỏi nhau: Ai là người lớn nhất trong vương quốc này. Có một điều lạ là họ chỉ hỏi riêng với nhau. Không ai dám đến hỏi Chúa xem theo Chúa rồi liệu sẽ được gì. Riêng Phêrô, khi ông nhìn lại đã theo ba năm mà chưa thấy gì. Ông có bao giờ băn khoăn nghĩ đến đã mọi sự theo Chúa không? Ta chẳng biết ông có lo âu băn khoăn hay không nhưng ông là người duy nhất dám trực tiếp chất vấn Chúa:
- Thưa Thầy, chúng tôi bỏ mọi sự theo Thầy thì được cái gì? (Mt 19,27)
Đức Kitô trả lời:
- Phàm ai bỏ cha mẹ vì anh em, vì danh Ta thì được gấp bội và còn được sự sống đời đời làm gia nghiệp. (Mt 19,29)
Câu trả lời thật rõ, Phêrô chắc ăn! Sẽ được gấp bội! Nói cách khác, câu trả lời ấy như lời khuyến khích, đừng nản, cứ theo đi!
Nhìn lại đời Phêrô, Chúa mắng nhiều hơn khen. Dường như chẳng khen lần nào. Có lần Chúa hỏi các môn đệ nghĩ Chúa là ai. Ngày đó Phêrô tuyên tín rất hay: “Thầy là Đức Kitô, con Thiên Chúa hằng sống.” Nhưng ngay sau đó Chúa nói: “Này anh Simon, con ông Giona, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh những điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời. (Mt 16,16-17)
Lần nào Chúa cũng mắng Phêrô trước đám đông. Có hai điều đáng lưu tâm về những lời kinh thánh tường thuật con người Phêrô qua một đời bị mắng này:
- Thứ nhất, Phêrô kém như thế tại sao Chúa không sa thải?
- Thứ hai, bị mắng nhiều như thế, tại sao Phêrô không giận mà bỏ Đức Kitô?
Nguyễn Tầm Thường
Ảnh: Internet
Thứ Năm Tuần I Mùa Chay
Ngày 22/2 Lập tông tòa Thánh Phêrô, lễ kính.
PHÚC ÂM: Mt 16, 13-19
"Con là Đá, Cha sẽ trao cho con chìa khoá nước trời".
Khi ấy, Chúa Giêsu đến miền Xêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông thưa: "Kẻ thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một trong các tiên tri!" Chúa Giêsu nói với các ông: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống". Chúa Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được".

Thứ Tư, 14 tháng 2, 2018

MÙA CHAY

 “Một miếng giữa làng hơn một sàng xó bếp,” cha ông chúng ta vốn coi trọng danh thơm tiếng tốt, luôn cẩn trọng gìn giữ phẩm giá của mình ở giữa cộng đồng. Tuy nhiên, tinh thần đó dễ bị biến chất thành thói xấu khiến cho không biết bao nhiêu người “đổ mồ hôi sôi nước mắt” chỉ để tìm kiếm một thứ hư danh mau phai chóng tàn. Ngược lại với não trạng đó, ngay từ ngày khởi đầu Mùa Chay, Tin Mừng nhắc lại lời Chúa Giê-su nhắc nhở các môn đệ đừng phô trương công đức bề ngoài, đừng chạy theo kiểu giả hình, cũng đừng đặt nặng khen chê, nhưng hãy làm mọi việc một cách kín đáo, tế nhị. Bố thí, cầu nguyện, và ăn chay mà không cần khua chiêng đánh trống cốt cho mọi người biết. Người ta biết hay không, không quan trọng, “hữu xạ tự nhiên hương” mà! Điều quan trọng duy nhất là chỉ để Chúa biết và Chúa khen thưởng mà thôi.
Ảnh: Công Giáo Cover
Thứ Tư Lễ Tro Năm B
PHÚC ÂM: Mt 6, 1-6. 16-18
"Cha ngươi, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho ngươi".
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy cẩn thận, đừng phô trương công đức trước mặt người ta để thiên hạ trông thấy, bằng không các con mất công phúc nơi Cha các con là Đấng ở trên trời. Vậy khi các con bố thí, thì đừng thổi loa báo trước, như bọn giả hình làm ở nơi hội đường và phố xá, để cho người ta ca tụng họ. Quả thật, Ta bảo các con, họ đã được thưởng công rồi. Các con có bố thí, thì làm sao đừng để tay trái biết việc tay phải làm, để việc con bố thí được giữ kín và Cha con, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho con.
"Rồi khi các con cầu nguyện, thì cũng chớ làm như những kẻ giả hình: họ ưa đứng cầu nguyện giữa hội đường và các ngả đàng, để thiên hạ trông thấy. Quả thật, Ta bảo các con rằng: họ đã được thưởng công rồi. Còn con khi cầu nguyện, thì hãy vào phòng đóng cửa lại mà cầu xin với Cha con, Đấng ngự nơi bí ẩn, và Cha con, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho con.
"Khi các con ăn chay, thì đừng làm như bọn giả hình thiểu não: họ làm cho mặt mũi ủ dột, để có vẻ ăn chay trước mặt người ta. Quả thật, Ta bảo các con, họ đã được thưởng công rồi. Còn con khi ăn chay, hãy xức dầu thơm trên đầu và rửa mặt, để thiên hạ không biết con ăn chay, nhưng chỉ tỏ ra cho Cha con, Đấng ngự nơi bí ẩn, và Cha con thấu suốt mọi bí ẩn, sẽ trả công cho con".

Lạy Chúa, xin dạy con biết cầu nguyện âm thầm, không phô trương lớn tiếng. Amen.

Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

HIẾN THÂN TRỌN ĐỜI PHỤC VỤ NGƯỜI CÙI

ĐA-MIÊNG là người Bỉ, gia nhập dòng Trái Tim Chúa và Mẹ Maria. Sau khi làm linh mục, ngài được bề trên sai đi giảng đạo tại Hạ Uy Di. Sau đó ngài tình nguyện đi giúp những người cùi hủi ở đảo Molokai. Ngài đã hy sinh trót cả cuộc đời, sống với họ, giúp đỡ họ và chết giữa họ.
Chiều hôm đó, trong ngôi nhà thờ rất đông bệnh nhân phong cùi, đức giám mục đứng trên bàn thờ giới thiệu với mọi người: "Các con thân mến, các con luôn mong ước có được một linh mục đến ở cùng các con, yêu thương săn sóc các con, thì đây cha Đa-Miêng, một linh mục người Bỉ sẽ sống chung với các con từ nay cho đến chết, các con có thích không?" Cả nhà thờ đều xôn xao và thì thầm to nhỏ. Cha Đa-Miêng đứng cạnh đức giám mục nghe họ nói mà không hiểu gì. Rồi họ lần lượt tiến lên cung thánh với vẻ mặt thân thiện. Khi thấy họ đến gần, cha sợ nổi da gà giống như thấy những thây ma còn sống. Họ tiến đến bên cha, người thì sờ vào mặt, người thì sờ vào tay, người thì sờ vào áo cha. Cha hỏi đức giám mục: "Thưa đức cha, họ làm gì vậy?" Đức cha trả lời: "Họ nói họ không thể tưởng tượng được một người ở phương xa, chẳng có bà con huyết thống với họ, trẻ trung, đẹp trai, không bệnh tật như họ, tự nhiên lại đến phục vụ họ trên mảnh đất cùng khốn này. Họ không tin mắt mình nên đến sờ vào người của cha, xem cha có bị bệnh phong như họ không, và họ nói: "Không, cha đẹp quá, cha không bệnh tật gì cả, cha thương chúng ta quá!".
Sống với những người phong ở đây được một thời gian, dần dần Cha Đa-Miêng đã hòa đồng được với họ, nói tiếng của họ, cha không còn cảm thấy tởm gớm họ như những ngày đầu. Cha đã quá yêu Chúa Giê-su bị bỏ rơi trong họ, nên chẳng còn thấy ghê sợ nữa. Sau nhiều năm cha cũng bị lây bệnh phong, thân mình lở loét, nhức nhối, mặt mày sần sùi, trông rất dễ sợ. Một số báo ở Bỉ đăng hình cha và kể lại sự hy sinh vĩ đại của cha. Thân mẫu của cha, mắt mờ không đọc chữ được, nhìn vào bức hình bà cũng chẳng nhận ra đứa con trai thân yêu ngày nào. Bà hỏi đứa cháu: "Hình ai đây mà trông đáng sợ vậy?" cô cháu trả lời: "Một người bị bệnh phong trên đảo Mô-lô-kai của cha Đa-Miêng đấy". Qua mắt được bà cố, nhưng họ lại nhìn nhau và không ai bảo ai, tất cả mắt đều ngấn lệ. Cha Đa-Miêng đã sống với người phong trên hòn đảo này cho đến chết. Chính tình yêu Chúa đã giúp cha can đảm hy sinh suốt đời vì họ.
Phong, hủi hay cùi là một thứ bệnh nan y và đáng sợ, nó làm cho cơ thể người ta bị lở loét. Người mắc bệnh dù còn sống nhưng đã trở thành một xác chết biết đi, với một thân hình nhớp nhúa hôi thối. Đó cũng chính là hình ảnh của một tâm hồn tội lỗi, bởi vì tội lỗi cũng làm cho người ta trở nên nhơ uế như vậy. Tuy nhiên chúng ta đã có một vị lương y tài giỏi là Chúa Giêsu. Nếu muốn được chữa lành, hãy noi gương người phong cùi đến sấp mình cầu xin Chúa xót thương. Người sẽ dạy chúng ta đến gặp linh mục trong tòa giải tội để nhận được ơn tha thứ tội lỗi.
Ảnh: Internet
Chúa Nhật Tuần VI Thường Niên Năm B
PHÚC ÂM: Mc 1, 40-45
"Bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch".
Khi ấy, có một người bệnh cùi đến van xin Chúa Giêsu và quỳ xuống thưa Người rằng: "Nếu Ngài muốn, Ngài có thể khiến tôi nên sạch". Động lòng thương, Chúa Giêsu giơ tay đặt trên người ấy và nói: "Ta muốn, anh hãy khỏi bệnh". Tức thì bệnh cùi biến mất và người ấy được sạch. Nhưng Người nghiêm nghị bảo anh đi ngay và dặn rằng: "Anh hãy ý tứ đừng nói cho ai biết, một hãy đi trình diện cùng trưởng tế và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng mình đã được khỏi bệnh". Nhưng đi khỏi, người ấy liền cao rao và loan truyền tin đó, nên Chúa Giêsu không thể công khai vào thành nào được. Người dừng lại ở ngoài thành, trong những nơi vắng vẻ, và người ta từ khắp nơi tuôn đến cùng Người.

Lạy Chúa, xin cho con biết chạy đến với tòa giải tội, là nơi con làm lành với Chúa, là nơi con nhận được tình yêu và sự khoan dung của Ngài. Xin Chúa dạy con luôn biết tránh xa các tính xấu. Amen.

Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

BẺ BÁNH

Nhà văn Quyên Di khi suy niệm về việc Chúa Giê-su “bẻ bánh” đã kể lại sự tích “Đồng Tiền Vạn Lịch” trong ca dao. Ngày xưa, các đôi nam nữ lấy đồng tiền kẽm bẻ làm đôi, mỗi người giữ một nửa, thề rằng khi nào hai người nên duyên vợ chồng chung sống với nhau, như hai mảnh đồng tiền ráp lại thành một đồng tiền đầy đủ lúc đó họ mới trọn vẹn hạnh phúc. Từ chuyện “bẻ tiền” đến chuyện “bẻ bánh”: Chúa Giê-su không chỉ bẻ đôi tấm bánh, làm phép lạ cho dân chúng ăn no nê; Ngài còn bẻ tấm bánh trong bữa Tiệc Ly để biến nó thành Mình Ngài, để con người ăn và được sống và sống dồi dào. Trong tấm bánh được bẻ ra đó, Ngài trao thân gửi phận cho chúng ta để giữ trọn lời thề “ở với chúng ta mọi ngày cho đến tận thế.”
Ảnh: Internet
Thứ Bảy Tuần V Thường Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mc 8, 1-10
"Họ ăn no nê".
Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: "Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến". Các môn đệ thưa: "Giữa nơi hang địa này, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no!" Và Người hỏi các ông: "Các con có bao nhiêu bánh?" Các ông thưa: "Có bảy chiếc". Người truyền dân chúng ngồi xuống đất, rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát. Các ông chia cho dân chúng. Các môn đệ còn có mấy con cá nhỏ. Người cũng đọc lời chúc tụng và truyền cho các ông phân phát. Dân chúng ăn no nê và người ta thu lượm những miếng còn thừa lại được bảy thúng. Số người ăn độ chừng bốn ngàn. Rồi Người giải tán họ, kế đó Người cùng các môn đệ xuống thuyền mà đến miền Đal-ma-nu-tha.
Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài vì luôn ban cho con được no đủ. Cảm ơn Ngài vì luôn gìn giữ con trong mọi biến cố, trong mọi nguy hiểm. Amen.

Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2018

CHÚA CHÂN THẬT

Thánh Pacôme, khi còn ngoại đạo, đã tự hiến mình trong đạo binh của hoàng gia. Một ngày kia, các binh sĩ trong đơn vị của ngài gặp phải hoàn cảnh cực kỳ đói khát sau khi phải đi bộ qua sa mạc dưới cái nắng chết người. Khi ngài và các binh sĩ vào thành Thèbes ở Ai Cập thì có nhiều người chạy lại bên họ, cho họ ăn và uống, cùng chăm sóc họ chu đáo, tận tình. Pacôme rất ngạc nhiên trước những sự chăm sóc bất ngờ và bất thường này. Pacôme cho tra hỏi xem những người tốt lành này là ai?  Thì người ta trả lời Ngài: "Đó là những người Kitô-hữu".
Ngài bèn la lên: "Một tôn giáo dạy người ta cứu giúp những kẻ khốn khổ hoàn toàn xa lạ với mình là một tôn giáo chỉ có thể đến được từ vị Chúa chân thật!"
Sau biến cố này, Pacôme đã giã từ binh nghiệp và trở lại đạo Công Giáo. Ngài trở thành một vị sáng lập các đan viện vĩ đại và một vị thánh lừng danh.
Ảnh: Internet
Tin Mừng hôm nay ghi cũng ghi lại một phản ứng tương tự. Đứng trước phép lạ Chúa chữa cho người câm điếc được khỏi, dân chúng đã hết sức ngạc nhiên: "Họ hết sức kinh ngạc" (Mc 7,37). Và sau đó, họ còn đưa ra một nhận hết sức tốt đẹp về những việc làm và  cuộc sống của Chúa Giêsu: "Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả" (Mc 7,37).
Thứ Sáu Tuần V Thường Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mc 7, 31-37
"Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được".
Khi ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô qua Siđon đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh, Người ta đem đến cho Người một kẻ câm điếc và xin Người đặt tay trên kẻ ấy. Người đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh ta và bôi nước miếng vào lưỡi anh. Đoạn ngước mắt lên trời, Người thở dài và bảo: "Ephpheta!", nghĩa là "Hãy mở ra!", tức thì tai anh ta mở ra và lưỡi anh ta được tháo gỡ, và anh nói được sõi sàng. Chúa Giêsu liền cấm họ: đừng nói điều đó với ai cả. Nhưng Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn. Họ đầy lòng thán phục mà rằng: "Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được".

Thứ Năm, 8 tháng 2, 2018

CUỘN BĂNG GẠC THỨ 12

Tại một bệnh viện nổi tiếng ở Mỹ, một vị bác sĩ ngoại khoa có thâm niên sắp thực hiện một ca phẫu thuật giải phẫu phần bụng cho bệnh nhân. Khi đó một ý tá mới đến đã giúp ông chuẩn bị dụng cụ giải phẫu.
Khi phẫu thuật xong đến lúc cần phải khâu vết thương, cô y tá trẻ này lại dám yêu cầu bác sĩ ngừng khâu lại.
Tất cả y tá đều rất ngạc nghiên, ông ấy là bác sĩ nổi tiếng làm sao có thể sai sót được? Một ý tá nhỏ bé sao lại dám nói như vậy với ông ấy trước mặt mọi người?
Trước đó cô y tá đã tuân theo trình tự kiểm tra toàn bộ thiết bị và vật dụng y tế xem có còn nguyên vẹn hay không, cô nói với bác sĩ: “Tôi đã chuẩn bị 12 cuộn băng gạc, bây giờ chỉ có 11 cuộn, vẫn còn một một cuộn chưa lấy ra, phải tìm ra cuộn đó”.
Không ngờ bác sĩ lại quả quyết tuyên bố: “Không, tôi đã lấy toàn bộ ra rồi”.
Cô y tá trẻ vẫn kiên trì: “Không, chúng ta đã dùng 12 cuộn băng gạc”.
Bác sĩ chầm chầm nói: “Tôi sẽ gánh chịu toàn bộ, cô khâu vết thương lại đi”.
 “Không, không, không được là không được!”, cô y tá trẻ nhất quyết không chịu làm.
Lúc đó bác sĩ ngẩng đầu lên, lấy ra cuộn băng gạc thứ 12 mà ông cố lén giấu đi, rồi cười nói: “Với sự kiên trì này, cô ở nơi đâu cũng có thể thành công”.
Nhiều người hiện đại chỉ muốn làm việc qua loa đại khái cho xong. Nhưng nghiêm túc trong công việc, kiên trì đến cùng cũng là một loại mỹ đức. Phải chăng chúng ta đang khiếm khuyết nó? Nếu bạn là cô ý tá trẻ kia, bạn cũng sẽ làm như vậy hay lựa chọn quay mặt làm ngơ?
Ảnh: Internet
Người đàn bà trong câu chuyện Tin Mừng hôm nay là tấm gương cho chúng ta về vấn đề khiêm tốn và kiên trì.
Thứ Năm Tuần V Thường Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mc 7, 24-30
"Những con chó ở dưới gầm bàn cũng ăn những mụn bánh rơi của con cái".
Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt Tyrô và Siđon. Vào một nhà kia, Người không muốn ai biết Mình, nhưng Người không thể ẩn náu được. Vì ngay lúc đó, một bà kia có đứa con gái bị thần ô uế ám, bà nghe nói về Người liền đến phục lạy Người. Bà đó là người dân ngoại, dòng giống Syrô-phênixi, và bà xin Người trừ quỷ ra khỏi con bà. Người nói: "Hãy để con cái ăn no trước đã, vì không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó". Nhưng bà trả lời và thưa Người rằng: "Thưa Thầy, đúng thế, nhưng các chó con cũng được ăn những mụn rơi dưới bàn ăn của con cái". Người liền nói với bà: "Vì lời bà nói đó, bà hãy về; quỷ đã ra khỏi con gái bà rồi". Khi bà về đến nhà, thì thấy cô gái nhỏ nằm trên giường và quỷ đã xuất rồi.

Lạy Chúa, xin cho con sự kiên trì, để mỗi việc con làm đều tốt đẹp như Chúa mong muốn. Amen.

"Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân" (Ga 2,17)