Vào khoảng cuối tháng
7/1941, một tù nhân đã trốn khỏi trại tập trung Auschwitz. Theo quy định của những người Ðức quốc xã đang điều khiển trại, cứ một tù nhân đào thoát, thì 10 người khác phải thế mạng.
Duyệt qua khu biệt giam,
viên chỉ huy Fritsch trỏ tay vào hàng rào các tù nhân và ông đếm từ 1 đến 10. Mười người bị tử thần chiếu cố đã lần lượt tiến đến trước mặt người đồ tể. Người thứ mười đứng cạnh cha Maximiliano Kobel chợt la lên thảm thiết: "Vợ tôi, con tôi, trời ơi! Tôi sẽ không bao giờ gặp được vợ con tôi".
Cha Maximiliano Kobel đã kéo người tử tội thứ mười đó lại và ngài tiến ra đứng thế chỗ cho anh...
Sau này, Francis Gajownizcek, người đàn ông đã được cha Maximiliano Kobel chết thế đã kể lại: Tinh thần trong
trại thay đổi hẳn. Sự kiện này đã tạo ra một ấn tượng cao đẹp và sâu xa... Vị linh mục dòng
Fanxico đó không những chỉ chia sẻ cho các bạn tù một mẩu bánh, vài muỗng súp, nhưng là chính mạng sống của mình để chuộc mạng cho người khác...
Liên tiếp trong hai tuần, cha Maximiliano Kobel đã phải nhịn đói, nhịn khát để chờ chết. Cơn hấp hối kéo dài quá lâu khiến những người Ðức quốc xã không thể chờ đợi được. Sau cùng, viên lý hình đã kết thúc cuộc đời của cha bằng một mũi thuốc độc.
Thân xác của cha đã được hỏa táng và tro tàng đã được rắc trên đồng lúa như phân bón. Nguyện ước lúc thiếu thời của cha đã được thành tựu: "Tôi ước ao được hóa thành tro bụi vì Ðức Trinh Nữ Vô Nhiễm nguyên tội. Ước gì tro đó được reo rắc khắp nơi trên thế giới để không còn một mảnh thi hài nào còn sót lại...".
Nhà tù nào cũng có thể là một hỏa ngục: hỏa ngục của hận thù, của ích kỷ, của phản bội. Có lẽ nhiều người Việt Nam đã và đang trải qua những hành hạ dã man gấp bội phần những gì đã diễn ra trong các trại tập trung thời Ðức quốc xã...
Nhà tù có thể là hỏa ngục, nhưng cũng có thể là Thiên Ðàng: Thiên Ðàng của hy sinh, nhẫn nhục, yêu thương, tha thứ, quảng đại... Biết bao nhiêu hoa thơm đã chớm nở trong cảnh khốn cùng ấy. Khốn khổ càng nhiều, hy sinh càng cao.
"Không
có tình yêu nào cao quý bằng tình yêu của người thí mạng sống vì người mình yêu". Chúa Giêsu đã tuyên bố như thế và Ngài đã đi đến cùng cam kết của Ngài. Cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá không những là sự thể hiện của sự độc ác dã man của con người, nó còn là dấu chỉ của mối tình của một người đã yêu và yêu cho đến cùng...
Cái chết hy sinh vì người khác, Chúa Giêsu muốn luôn được tiếp tục qua cuộc sống của người Kitô. Ðã có rất nhiều người đã lập lại cái chết đó qua suốt lịch sử của Giáo Hội và hiện nay, còn biết bao nhiêu người vẫn còn tái diễn cái chết đó qua những hy sinh hằng ngày của mình...
Hôm nay,
chúng ta kính nhớ thánh
Maximiliano Kobel, ngươòi đã chết thay
cho một người bạn tù. Ðức Thánh Cha
Gioan Phaolô II đã phong thánh cho
ngài ngày 10/10/1982 và đặt ngài làm quan thầy của thời đại khó khăn. Kinh
nghiệm của ngài chắc chắn đang tái diễn hằng ngày trong xã hội chúng ta,
trong đó người Kitô không ngừng được mời gọi để quên mình và sống cho người khác.
Trích
sách Lẽ Sống
Thứ Hai Tuần XIX Thường Niên Năm lẻ
Ngày 14/8 Thánh Maximilianô Maria
Kolbê linh mục tử đạo. Lễ nhớ.
PHÚC ÂM: Mt
17, 21-26 (Hl 22-27)
"Họ
sẽ
giết
Người,
nhưng
Người
sẽ
sống
lại.
Con cái thì được miễn
thuế".
Khi
ấy, các môn đệ và Chúa Giêsu còn đang ở Galilêa, thì Chúa Giêsu
bảo các ông rằng: "Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết người, nhưng ngày thứ
ba, Người sẽ sống lại". Các môn đệ rất đỗi buồn phiền.
Khi
các ngài đến
Capharnaum, thì những
người thu thuế đền thờ đến gặp Phêrô và hỏi rằng: "Thầy các ông không nộp thuế 'đền thờ' sao?" Ông nói:
"Có chớ".
Khi
ông về đến nhà, Chúa Giêsu hỏi đón trước rằng: "Simon, con
nghĩ sao? Vua chúa trần
gian thu thuế má hạng người nào? Đòi con cái mình
hay người ngoài?" Ông thưa rằng: "Đòi người ngoài". Chúa
Giêsu bảo ông rằng: "Vậy thì con cái được miễn. Nhưng để chúng ta không làm cho
họ vấp phạm, con hãy ra biển thả câu: con cá nào câu lên
trước hết thì bắt lấy, mở miệng nó ra, sẽ thấy một đồng tiền, con hãy lấy tiền đó mà nộp cho họ, trả phần Thầy và phần con".
0 comments:
Đăng nhận xét