Trong giờ lên lớp, thầy giáo đề nghị các em học sinh chơi một trò chơi vô cùng đặc biệt. Nghe đến được chơi trò chơi, các em nhỏ tỏ ra vô cùng hào hứng, liền đồng thanh trả lời đồng ý.
Theo đó, thầy bắt đầu gợi ý trò chơi, rằng nếu hôm nay ở trường, các em gặp phải bao nhiêu người, bao nhiêu sự vật hiện tượng đáng ghét, thì về nhà, hãy bỏ chừng đó củ khoai tây vào túi ni lông và
ngày mai hãy mang túi khoai tây đến trường.
Ngày hôm sau, các em học sinh quả nhiên đều mang theo khoai tây đã được để sẵn trong túi từ hôm trước, có người bỏ 2 củ, có người bỏ 5 củ…
Khi tất cả đám học trò bắt đầu chờ đợi xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, thầy giáo tiếp tục chia sẻ thể lệ cuộc chơi: Đề nghị mọi người trong cả ngày hôm đó, dù có đi đâu cũng phải đem theo túi khoai tây bên mình và việc này phải duy trì trong vòng một tuần.
Ban đầu, các bạn nhỏ đều vui vẻ mang theo túi khoai bên mình, thậm chí còn mở túi của nhau ra xem một cách thích thú, hứng chí mang
theo "đồ chơi" vào nhà vệ sinh.
Thế nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, số khoai tây để trong túi ni lông bắt đầu thối và bốc ra mùi khó chịu.
Những chiếc túi trong
tay các cô cậu học sinh từ chỗ là thứ đáng ghét nay đã trở thành gánh nặng cho con người và tất nhiên, đám trẻ nhỏ bắt đầu càng lúc càng không muốn tiếp tục trò chơi này nữa.
Thế nhưng phải đợi đến hết một tuần, thầy giáo mới tuyên bố trò chơi kết thúc. Đó cũng là lúc các bạn nhỏ mừng ra mặt khi được vứt ngay túi khoai tây phải mang theo suốt ngày này qua ngày khác.
Thầy giáo hỏi: "Các em có thích trò chơi này không? Mang
theo túi khoai tây trong
nhiều ngày như vậy các em có cảm nghĩ gì?"
Các bạn nhỏ bắt đầu nhao
nhao oán thán, rằng số khoai tây bị hỏng trở nên vừa thối vừa nặng, thời gian càng lâu, các em càng muốn thoát khỏi "thứ của nợ" ấy.
Nghe xong câu trả lời, thầy giáo mới chậm rãi gật đầu, nói:
"Những củ khoai tây kia giống như nỗi hận thù trong lòng mỗi người vậy. Khi chúng ta đặt hận thù trong lòng càng lâu, nó càng hình thành nên gánh nặng trong tâm trí ta. Những cảm xúc không đẹp đó sẽ tỏa sự khó chịu, chỉ khiến tâm trạng con người trở nên tồi tệ hơn.
Khi các em ghét một ai đó, các con luôn phải dành tâm trí để nghĩ về người ta, dù các con có đi đâu, hay làm gì, những người đó vẫn luôn hiện hữu trong suy nghĩ của các con. Căm ghét một người cũng giống như mang theo một túi khoai
tây bên mình vậy.
Các em mới chỉ phải mang túi khoai tây có một tuần, hãy thử nghĩ rằng nếu các em để thù hận, sự phẫn nộ trong lòng thật lâu, các em sẽ cảm thấy thế nào? Vậy nên hãy bỏ túi khoai tây xuống để chúng ta không cảm thấy nặng nề và vướng víu thêm nữa."
Trong câu
chuyện trên, người thầy giáo đã sử dụng khoai
tây để thay thế cho lòng thù hận, hy vọng các em học sinh có thể tự cảm nhận và từ đó hiểu được đạo lý "buông bỏ" ở đời.
Quả thực, trút bỏ hận thù, học cách khoan
dung mới thực sự là yêu bản thân mình.
Thứ Năm Tuần XIX Mùa Thường Niên Năm lẻ
PHÚC ÂM: Mt 18, 21 - 19, 1
"Thầy
không
bảo con phải
tha đến bảy
lần, nhưng
đến bảy
mươi lần
bảy".
Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?" Chúa Giêsu đáp: "Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.
"Về vấn đề này, thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. Trước hết người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lơn rằng: 'Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, và tôi sẽ trả lại cho ngài tất cả'. Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha nợ cho y.
"Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc: Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng: 'Hãy trả nợ cho ta'. Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lơn rằng: 'Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh'. Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục, cho đến khi trả nợ xong. Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu truyện. Bấy giờ chủ đòi y đến và bảo rằng: 'Tên đầy tớ ác độc kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?' Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ.
"Vậy, Cha Thầy trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình".
Khi Chúa Giêsu
nói những lời đó xong, thì Người bỏ xứ Galilêa mà đến Giuđêa, bên kia sông
Giođan.
Lạy Chúa, Ngài dạy con phải tha thứ, không phải chỉ bảy lần, mà là
tha thứ đến cả đời con. Xin cho lòng con đầy tình yêu mến Ngài, để tha thứ không còn là sự buông bỏ hận thù mà đó còn là tình yêu khoan dung của Chúa dành cho con. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét