Một lần kia các phụ nữ giàu có sinh sống tại thành phố Firenze, miền bắc nước Italia nảy ra sáng kiến góp một khối đá cẩm thạch lớn và thuê một nhà điêu khắc tạc thành bức tượng nào tùy ý, mà ông nghĩ là dân chúng sẽ ưa thích để làm quà cho thành phố.
Nhưng có lẽ đây không phải là một nhà khắc tượng có biệt tài hay vì khối đá bị xẻ không đúng theo quy luật điêu khắc, nên sau khi
nghiên cứu một thời gian, ông ta không biết dùng khối đá để tạc tượng gì nên đành bỏ cuộc với lời quả quyết: “Đây là một khối đá vô dụng”.
Kể từ ngày ấy, khối đá cẩm thạch quý giá bị bỏ ngoài trời mặc cho mưa sa tuyết phủ. Một số nhà điêu khắc khác cũng được mời đến xem khối đá, nhưng sau khi nhìn ngắm và có người thử phác họa vài nét nháp trên giấy, tất cả đều lắc đầu bỏ đi với cùng một ý kiến của nhà khắc tượng đầu tiên.
Cho đến một ngày kia,
Michelangrlo, nhà điêu khắc và kiến trúc thời danh có dịp ghé thăm thành phố nhà. Không rõ có ai lưu ý ông về khối đá, hay ông tình cờ khám phá ra, nhưng ông cảm thấy muốn tạc một bức tượng từ khối đá mà ai cũng cho là vô dụng.
Ông đo mọi kích thước. Ông bỏ hằng ngày nhìn ngắm khối đá để tìm hứng. Bỗng chốc ông chợt thấy thật rõ ràng một bức tượng mà ông xác tín là dân chúng thành
Firenze sẽ rất mộ mến. Ông nhìn thấy hình chàng thanh
niên David
vai mang cái ná bắn đá, tay cầm những hòn sỏi, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu với tên khổng lồ Goliat.
Những nhà khắc tượng khác đồng ý cho rằng: đây là một khối đá vô dụng.
Nhưng dưới cặp mắt của
Michelangrlo khối đá ấy đã mang hình ảnh chàng thanh
niên David,
vị anh hùng dân tộc Do Thái và lập tức ông lấy dụng cụ bắt tay vào việc, mặc cho những người tạc tượng khác lắc đầu mỉm cười ngụ ý nói rằng: đây thật là công dã tràng.
Nhưng Michelangrlo vẫn miệt mài làm việc, gác ngoài tai những tiếng thị phi. Rồi cuối cùng, mỗi nhát búa, mỗi cái đục đẽo làm nổi hẳn dần một bức tượng chàng David hiên ngang, oanh liệt, mà trải qua bao
thế kỷ vẫn làm say mê ngàn vạn du khách, trố mắt đứng nhìn một kỳ công tuyệt tác của nghệ thuật điêu khắc.
Không ai
trong chúng ta là khối đá vô dụng khi được chọn để tạc thành những bức tượng tín hữu Kitô sống động dưới những nhát búa, nét đục của Chúa Giêsu.
Lời Chúa và sự hiện diện của Ngài muốn tạo chúng ta thành những Kitô hữu xứng với danh gọi, nghĩa là giống Chúa Giêsu.
Trích từ sách LẼ SỐNG
Thứ Năm Tuần XII Thường Niên Năm lẻ
29/6 - Thánh Phêrô, Phaolô Tông đồ
PHÚC ÂM: Mt
16, 13-19
"Con là
Đá, Thầy
sẽ
trao cho con chìa khoá nước trời".
Khi
ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Cêsarêa
Philipphê, và hỏi
các môn đệ rằng: "Người ta bảo Con Người là ai?" Các ông
thưa: "Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó".
Chúa Giêsu nói với
các ông: "Phần
các con, các con bảo
Thầy là ai?" Simon
Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống".
Chúa
Giêsu trả lời rằng: "Hỡi Simon con ông Giona,
con có phúc, vì chẳng
phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy,
Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá
này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá
nước trời. Sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở".
Lạy
Chúa, xin dùng con như một viên đá có ích trong tay Ngài. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét