·
Công bằng là gì? – chàng trai
trẻ tuổi hỏi.
·
Xin lỗi. Gì cơ?
·
Công bằng là gì, thưa chị?
·
Công bằng là gì? – Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi lại.
·
Đúng vậy.
·
Tôi không biết, sao lại hỏi tôi? Đằng kia có rất nhiều người…
·
Lát nữa tôi sẽ đến chỗ họ. Giờ tôi muốn biết quan điểm của chị về công bằng. – Chàng thanh
niên mỉm cười hiền hậu.
Người phụ nữ không đáp, bà không biết nên trả lời thế nào. Một gã trai trẻ nào đó đến ngồi cạnh mình và muốn thảo luận về công bằng, bà nghĩ, thật điên rồ. Nhìn thấy sự bối rối trên gương mặt của người phụ nữ, cậu bắt đầu:
·
Chị đã bao giờ ở trong tình cảnh mà chị cảm thấy mình bị đối xử thiếu công bằng?
·
Một vài lần.
·
Như thế nào?
·
Tôi làm việc năng suất cao hơn nhưng chỉ nhận lương bằng với người làm kém hơn.
·
Sao chị biết chắc rằng chị làm tốt hơn họ?
·
Tôi đạt doanh số cao hơn hẳn bọn họ..
·
Chị kinh
doanh à?
Bà gật đầu, nhìn chàng thanh
niên có vẻ đang rất tập trung.
·
Vậy chị tin rằng chị phải nhận được đồng lương xứng đáng công mình bỏ ra?
·
Chắc chắn.
·
Nói cách khác, đối với chị công bằng là nhận được những gì mình xứng đáng được nhận?
·
Có lẽ vậy.
·
Vậy một kẻ hiếp dâm trẻ em xứng đáng phải vào tù, thậm chí nghiêm trọng hơn là bị tử hình?
·
Tôi nghĩ những kẻ gây tội ác như thế thì phải trả giá, mặc dù tôi không khuyến khích việc tử hình, nên bỏ tù có lẽ là hình phạt xứng đáng với chúng.
·
Hơi khiếm nhã một chút, nhưng giả sử người thân của chị là nạn nhân của một vụ cưỡng bức, chị muốn tên tội phạm chịu hình phạt gì?
Người phụ nữ tỏ ra bị xúc phạm, bực bội đáp:
·
Thế thì hắn phải bị tử hình..
Chàng
thanh niên mỉm cười. Con người thường thiếu nhất quán.
·
Vậy thì thế nào mới công bằng?
Người phụ nữ không đáp.
·
Thôi được, bỏ qua chuyện ấy đi. Theo luật hiện hành thì một người trên 18 tuổi hiếp dâm một đứa trẻ dưới 16 tuổi sẽ bị phạt 18 năm tù, chị có nghĩ như vậy là xứng đáng với hắn? Tại sao không phải là 20 năm?
·
Tôi không biết! Đó là công việc của nhà nước. Nó có thể là 14 năm hay 30
năm, nhưng nếu nó là 18 năm, thì chắc 18 năm là xứng đáng, còn gì để bàn nữa chứ?
·
Chị nghĩ như vậy thật sao? Làm sao họ có thể định lượng được mức độ nghiêm trọng của một hành vi để xác định rằng nó tương ứng với hình phạt 18 năm tù?
·
Tôi thật sự không biết.
·
Vậy tôi hỏi chị câu này, chị nghĩ mình xứng đáng nhận mức lương bao
nhiêu với những gì chị đã làm cho công ty?
·
Tôi tin rằng mình phải được nhận xxxx$ mỗi tháng. Luôn có cách để tính ra kết quả đó và tôi chắc chắn rằng nó đúng.
·
Tôi không quan tâm đến cách tính của chị, tôi chỉ quan tâm đến việc chị định lượng phần công của chị ra sao? Nó hoàn
toàn chính xác?
·
Mọi thứ đều chỉ tương đối. Anh đặt 2 cái thước 20cm cạnh nhau và thấy chúng bằng nhau, nhưng chắc phải có một sự sai lệch rất nhỏ mà anh không thể nhận thấy.
·
Chị nói đúng. Chúng ta thường không nhìn thấy những sai lệch trong hai giá trị được tin tưởng rằng đã cân bằng. Hai giá trị ấy không bao giờ bằng nhau. Vậy thì làm sao có thể nói công bằng là “nhận được những gì mình xứng đáng” nếu như chúng ta không bao giờ chính xác nhận được thứ mà chúng ta phải nhận?
·
Tại sao lại không? Anh hỏi tôi công bằng là gì đúng không? Nghĩ đi, chúng ta chỉ đang xem xét về định nghĩa công bằng. Chúng ta luôn phải xây dựng lý thuyết trước, còn thực hiện được nó hay không trên thực tế lại là chuyện khác, không liên quan gì đến tính đúng đắn của những lý thuyết mà chúng ta đã tạo ra.
Chàng
trai mỉm cười một lần nữa. Điều này mình cần phải về nhà suy nghĩ, anh nghĩ thầm, dường như mọi người đều thông minh hơn họ tưởng.
·
Nói cách khác, trên thực tế công bằng không tồn tại?
Người phụ nữ tóc thưa gật đầu.
·
Kết luận đó có vẻ như là tất yếu.
Thứ Hai Tuần IX Thường Niên Năm lẻ
PHÚC ÂM: Mc 12, 1-12
"Chúng bắt
cậu
con trai giết đi và quăng xác ra vườn
nho".
Khi
ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa.
"Đến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông
chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: 'Chúng sẽ kiêng nể con trai ta'. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: 'Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta'. Đoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra
ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: 'Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Đó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta' ".
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
Lạy Chúa, thế giới này đầy những bất công và chia rẽ, những người cấp lớn dần trở nên những tá điền bất lương chỉ lo thu tích cho mình. Con thì sao? Giữa cuộc đời nhiều dối trá, con chỉ xin Chúa cho con đừng bị cuốn xoáy vào đó mà xa rời Chúa. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét