Đẹp quá! Biển thật đẹp!
Cô bé tung tăng với đôi chân trần trên bờ cát mịn màng ấy. Cô yêu biển, và cô biết biển cũng rất yêu cô.
Năm học nào cô bé cũng cố gắng để có 1 kết quả học tập tốt. Đi biển là 1 phần thưởng mà ba mẹ cô dành cho cô vào mỗi mùa hè.
Mọi người tới biển là để được lao mình theo những con sóng. Còn cô bé, cô bé tới biển là chỉ để được ngắm biển và nhỏ những tòa lâu đài bằng cát, những tòa lâu đài mà cô đã thấy trong các câu chuyện cổ tích.
Chọn cho mình một nơi ít người, cô bé bắt đầu công việc yêu thích của mình một cách chăm chú. Mọi thứ xung quanh cứ dường như không tồn tại.
Tòa lâu đài dần được hình thành trong sự thích thú của cô bé. Khi những giọt cát cuối cùng được nhỏ xuống, cũng là lúc một cơn sóng vô tình trào lên cuốn phăng đi
tòa lâu đài của cô và để lại 1 bãi cát phẳng lặng.
Cô bé khóc! Cô không biết tại sao mình khóc? khóc vì buồn, khóc vì tiếc? hay khóc vì cái gì khác? Cô không biết, chỉ biết nước mắt cứ lăn dài trên gò má cô bé.
- Này cháu bé!
Cô ngước lên nhìn, thấy 1 bác “người lạ” khoảng ngoài 50 tuổi đang ngồi xuống bên cạnh cô bé. Bác ấy nói:
- Cháu nhỏ lâu đài bằng cát thật đẹp, nhưng thật tiếc phải không cháu.
Cháu à, sau này lớn lên cháu sẽ hiểu cuộc sống là như vậy đó, cuộc sống như những cơn sóng vô tình, nó có thể làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng có thể làm cho
ta đau đớn đến tột cùng…
Cháu hãy nhớ, đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào 1 điều gì đó, chỉ nên tin vừa đủ, và hãy giữ lại cho mình 1 chút niềm tin để nếu bị thấy vọng, cháu sẽ không gục ngã…
Năm đó cô bé học lớp 7, tức là cô bé 14 tuổi, 14 tuổi thì làm sao cô bé có thể hiểu được lời bác ấy nói.
Ảnh: Internet
Sau này lớn lên, ra ngoài cuộc sống cô bé mới thực sự hiểu được những điều ngày xưa bác “người lạ” nói.
Cô chân thành, cô nhiệt tình… với tất cả, nhưng chính con người lại làm cô ngã. Cô cứ ngã, đứng dậy, rồi lại ngã… Cô đau! Đúng vậy, cô đau nhưng cô không sợ. Cô hiểu những điều bác “người lạ” nói nhưng cô không thể làm theo
bởi vì cô tin, cô tin rằng cuộc sống sẽ còn rất nhiều người giống như cô.
Hãy cho đi những gì
mình muốn nhận. Một
ngày nào đó bạn sẽ nhận được những điều tốt đẹp mà bạn đã
cho đi. Cô luôn sống như vậy.
Thứ Ba Tuần XIII Mùa Thường Niên - 28/6: Thánh Irênê
Lời Chúa: Mt 8,23-27
23 Khi ấy, Chúa Giêsu xuống thuyền, có các môn đệ theo Người. 24 Và đây biển động dữ dội, đến nỗi sóng phủ lên thuyền, thế mà Người vẫn ngủ. 25 Các môn đệ lại gần đánh thức Người dậy mà rằng: "Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!" 26 Chúa phán: "Hỡi những kẻ yếu lòng tin! Sao các con nhát sợ?" Bấy giờ Người chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển. Và biển yên lặng như tờ! 27 Cho nên những người ấy kinh ngạc mà rằng: "Ông này là ai mà gió và biển đều vâng phục?"
Lạy Chúa, xin cho con luôn vững tin vào Ngài, biết cho đi để mình được nhận lại. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét