Trên
phố,
một
bà cụ
đi chân đất đang nặng
nhọc
lê từng
bước
đến
trạm
chờ
xe buýt. Trên tuyết.
Một
cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ
từ
đầu
tới
chân, lại
nhìn từ
chân lên đầu, và im lặng.
Một
phụ
nữ
tay dắt
2 đứa
trẻ,
bà chẳng
để
ý đến
bà cụ
vì mải
lo cho những đứa
con.
Một
viên chức
tay ôm chồng sách, đang mải
mê suy tư
nên cũng chẳng
thấy
gì.
Một
quý ông lịch lãm đứng
nép sát vào trạm chờ
xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy
già rồi
không làm hại được
ai, nhưng
biết
đâu bà ấy
mang một
bệnh
truyền
nhiễm
nào đó thì sao?
Xe
buýt đến,
bà cụ
lên xe và ngối sau lưng
bác tài xế.
Người
đàn ông lịch lãm và cô gái chạy
ngay xuống
băng ghế
cuối;
cô gái vẫn
không quên ngoái lại nhìn bà cụ.
Đứa
trẻ
con người
phụ
nữ
chợt
quay sang nói với mẹ
nó:
–
Mẹ
ơi!
Bà ấy
đi chân đất, mẹ
bảo
đi chân đất là không ngoan mà, phải
không mẹ?
–
Andrew, không được chỉ
vào người
khác! Bà mẹ nhắc
con rồi
quay ra nhìn cửa sổ.
–
Đấy
chúng ta phải học
tiết
kiệm,
nếu
như
lúc trẻ
bà ấy
biết
tiết
kiệm
thì đâu đến nỗi
nghèo thế
này – Một
chàng thanh niên lên tiếng.
–
Bà ấy
hẳn
phải
có con chứ, họ
không thấy
xấu
hổ
sao ấy
nhỉ?
– Người
phụ
nữ
mặc
áo choàng lông thì thào, và cô cảm
thấy
mình là một người
tốt
vì đã lo cho mẹ mình chu đáo.
Một
quý ông có vẻ là doanh nhân thành đạt
rút ví ra và dúi vào tay bà cụ 10 đôla:
–
Này bà, tôi biếu bà, và nhớ
mua một
đôi giày đấy nhé! Nói xong ông hãnh diện
đi về
chỗ
ngồi.
Xe
buýt dừng
lại,
vài hành khách lên xe, trong số ấy
có một
cậu
thanh niên chừng mười
bảy
tuổi.
Cậu
khoác cái áo to, cả cái balô đeo trên lưng
cũng to, và đang nghe headphone. Cậu
bé tiến
đến
và xuống
ghế
cạnh
bà cụ.
Cậu
nhìn xuống
chân bà cụ và chợt
thấy
lạnh
toát, rồi
lại
nhìn vào chân mình. Đôi chân của cậu
đang xỏ
trong 1 đôi giày cổ lông dành đi tuyết,
nó mới
tinh và ấm
áp, đôi giày ấy là niềm
tự
hào của
cậu
trước
đám bạn,
cậu
bé đã dành dụm rất
lâu để
có nó. Rồi
cậu
tháo headphone ra và ngồi ngay xuống
sàn xe, ngay bên cạnh bà cụ.
–
Bà ơi,
cháu có giày đây này!
Cậu
tháo từng
chiếc
giày ra, tháo luôn cả bít tất,
nhẹ
nhàng nâng bàn chân cong queo, lạnh
cóng của
bà cụ
lên và xỏ
vào từng
chiếc
giày ấm
áp.
Bà
cụ
sững
người,
chỉ
thoáng mỉm
cười
và nói được
lời
cảm
ơn
lí nhí.
Xe
buýt dừng,
cậu
bé mỉm
cười
chào bà cụ và bước
xuống
xe, đi chân trần trên tuyết!
Cả
xe chồm
đầu
ra ngoài nhìn theo cậu bé. Im lặng
vài giây, chiếc xe bắt
đầu
huyên náo:
–
Cậu
ấy
từ
đâu đến
thế
nhỉ?
–
Chắc
là 1 thiên thần?
–
Hay là con trai của Chúa?
–
Không phải
đâu mẹ
ạ,
con đã nhìn kỹ rồi.
– Cậu
bé lúc nãy cất tiếng
– Anh ấy
cũng chỉ
là một
người
bình thường
thôi!
Thứ Hai Tuần IX Mùa Thường Niên
Lời
Chúa: Mc 12, 1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: "Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa.
"Đến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết.
"Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng: 'Chúng sẽ kiêng nể con trai ta'. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: 'Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta'. Đoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào? Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: 'Tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Đó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta' ".
Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.
0 comments:
Đăng nhận xét