Báo Tuổi
trẻ 28-12-2005 có đăng một
câu chuyện có thật.
Tác giả kể lại câu chuyện
này đặt cho nó một
tựa đề
là "Bà cụ lẩm cẩm"
Chuyện
như
sau: Ở
khu tập
thể
nọ
có rất
nhiều
người
ở
nhưng
không ai lạ
gì bà Ba. Mỗi sáng bà hay ngồi
ở
chiếc
ghế
đá trước
cổng
khu tập
thể
nhìn người
này đưa
con đi học,
người
khác đi chợ hoặc
vội
vàng đến
công sở.
Chiều,
ai trở
về
cũng thấy
bà vẫn
ngồi
chỗ
ấy,
bắt
chuyện,
hỏi
thăm.
Nghe
đâu trước
đây bà đã từng lập
gia đình. Nhưng chỉ
vài năm sau người chồng
bạc
mệnh
của
bà đã mãi mãi ra đi trong một lần
đánh cá ngoài khơi. Bà ở
vậy
từ
đó đến
giờ.
Nga
là thư
ký cho một
tổng
giám đốc
người
nước
ngoài cũng ở trong khu tập
thể
đó. Cũng như bao người
khác ở
khu tập
thể,
Nga rất
ít thời
gian nên chưa bao giờ
dừng
lại
để
nói chuyện
với
bà. Bà có thói quen cứ mỗi
lần
thấy
một
người
quen là bà luôn chào hỏi. Bà cũng rất
muốn
làm quen với mọi
người.
Có lần
Bà đã muốn
bắt
chuyện
với
Nga nhưng
việc
đó làm Nga khó chịu và coi đó như
là việc
lẩm
cẩm
của
một
bà già!
Một
lần
kia khi Nga phải đi công tác xa, đi từ
lúc trời
chưa
sáng. Oái oăm thay hôm đó do ngủ
quên Nga vội vàng ào ra khỏi
nhà mà quên khóa cửa. Gần
cả
ngày công tác trôi qua, Nga rụng rời
tay chân khi nghĩ đến số
tiền
dành dụm
được
bấy
lâu và số
nữ
trang cất
trong tủ;
rồi
tivi, đầu
đĩa, máy nghe nhạc...
Ruột
gan Nga như lửa
đốt
trên đường
về.
Phải
chi Nga biết số
điện
thoại
của
một
vài người
trong khu tập thể
để
hỏi
thăm tình hình. Ờ, mà nếu
biết,
làm gì mình biết bụng
dạ
người
ta...
Chiều
tối
vừa
về
tới
nhà, Nga vội vàng lao vào nhà. Một
bóng người
nhỏ
nhắn
ngồi
trước
băng đá: đó là bà Ba. Thấy Nga, bà nói gì đó
nhưng...
mặc
kệ,
Nga vờ
như
không nghe thấy.
Lúc này đây mớ tài sản
của
cô trong nhà có còn hay không mới là điều
quan trọng
nhất.
Cô
sững
người
đứng
nhìn căn phòng đã khóa chặt cửa
của
mình, ghé mắt lại
gần,
xem kỹ:
căn phòng được khóa bằng
một
ổ
khóa lạ.
Chưa
biết
thế
nào thì bà Ba lom khom bước tới,
trên tay cầm chìa khóa đưa
cho Nga. Thì
ra sáng dậy
bà không thấy Nga đâu mà cửa
lại
mở
toang. Biết Nga quên khóa cửa
nên bà đã dùng khóa của mình khóa lại
giúp. Bà ngồi đợi
Nga đến
khuya vì sợ cô về
không vào được nhà.
Đêm
đó Nga như thức
trắng
nghĩ về
một
bài học
về
sự
quan tâm, chia sẻ trong cuộc
sống
- bài học
từ
một
bà cụ
“lẩm
cẩm
và lạc
hậu”
như
cô đã từng
nghĩ...
Vâng chúng ta hãy cố
đừng để
mình trở thành một
người xa lạ,
vô tâm, vô cảm với
những người
chung quanh mình. Nhưng hãy trở
thành những người
có trái tim rộng mở,
biết chạnh
lòng thương xót, biết
chia sẻ, phục
vụ. Tôi nhớ
có lần Albert Einstein đã nói: "Một
cuộc sống
vì một cuộc
sống khác mới
là một cuộc
sống xứng
đáng."
Thứ Ba Tuần VI Mùa Phục Sinh - 3/5: Thánh Philiphê và Giacôbê, Tông đồ
Lời Chúa: Ga 14,6-14
6 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng Tôma rằng: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy. 7 Nếu các con biết Thầy, thì cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, các con biết và đã xem thấy Người".
8 Philipphê thưa: "Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha và như thế là đủ cho chúng con".
9 Chúa Giêsu nói cùng ông rằng: "<Thầy ở với các con bấy lâu rồi, thế mà con chưa biết Thầy ư? Philipphê,> ai thấy Thầy là xem thấy Cha. Sao con lại nói: 'Xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha?' 10 Con không tin Thầy ở trong Cha, và Cha ở trong Thầy ư? Những điều Thầy nói với các con, không phải tự mình mà nói, nhưng chính Cha ở trong Thầy, Ngài làm mọi việc. 11 Các con
hãy tin rằng Thầy ở trong Cha, và Cha ở trong Thầy. Ít ra các con hãy tin vì các việc Thầy đã làm. 12Thật, Thầy bảo thật các con: Ai tin vào Thầy, người ấy sẽ làm được những việc Thầy đã làm. Người ấy còn làm được những việc lớn lao hơn, vì Thầy về với Cha. 13 Và điều gì các con nhân danh Thầy mà xin Cha, Thầy sẽ làm, để Cha được vinh hiển trong Con. 14 Nếu điều gì các con nhân danh Thầy mà xin cùng Thầy, Thầy sẽ làm cho".
http://tgpsaigon.net/suy-niem/20160502/34675
0 comments:
Đăng nhận xét