Có
một
vị
hoàng đế
kia trị
vì một
đất
nước
giàu có hùng mạnh. Nhưng
tâm hồn
ông không thoải mái an vui vì ông luôn bị
ray rứt
bởi
những
tội
lỗi
tàn bạo
đã phạm
trong thời
quá khứ.
Một
hôm ông bỏ hoàng cung đi vào rừng,
cất
một
túp lều
đơn
sơ.
Trong rừng
có một
vị
ẩn
sĩ. Nhà vua tìm đến và nói: "Thưa
Ngài, tôi muốn
từ
bỏ
kinh thành ồn ào náo nhiệt
vào đây để tìm được
một
sự
bình an như Ngài đang hưởng".
Ẩn
sĩ đáp: "Tâu đức vua, ở
đây cũng không hơn gì nơi
khác, vì bình an phải
ở
trong lòng người". Nhà vua trở
về
lều
mình. Khi thì quỳ gối tha thiết
đọc
kinh, khi thì thơ thẩn
trong rừng,
chỉ
ăn lương
khô và uống
nước
lã. Chiều
đến
nhà vua mệt lả
ngả
mình xuống
đất
có trả
một
mớ
là khô. Nhưng suốt
đêm cứ
trằn
trọc
không ngủ
được.
Sáng hôm sau ông tìm đến vị
ẩn
sĩ: "Thưa ngài, lương
tâm tôi cắn
rứt
làm tôi không ngủ được.
Xin ngài nghe lời thú tội
của
tôi". Ẩn sĩ đáp: "Chỉ
có Thiên Chúa mới có quyền
tha tội
thôi". Nhà vua cãi: "Nhưng
tôi không nghe được
tiếng
Chúa". Ẩn sĩ trả
lời:
"Tiếng
Chúa chỉ
nghe được
trong thinh lặng, mà thinh lặng
chỉ
có ngay trong lòng ta. Người nào chỉ
biết
kêu cầu
than rên rỉ mãi mà không biết
thinh lặng
lắng
nghe thì sẽ không nghe được
tiếng
Chúa". Nhà vua trở về.
Vài hôm sau ông đến chào vị
ẩn
sĩ: "Tôi đã nghe lời ngài, tôi không kêu
than rên rỉ nữa
mà tập
thinh lặng
lắng
nghe, và tôi đã được nghe tiếng
Chúa. Nhưng
đó không như
tiếng
loài người,
tôi chỉ
nhận
thấy
như
một
cảm
xúc êm dịu
là lỗi
lầm
của
tôi đã được
tha thứ.
Xin cám ơn
ngài, hôm nay tôi sẽ
trở
về
triều
đình".
Vài
năm sau nhà vua lại trở
vào rừng,
và cũng tìm đến vị
ẩn
sĩ: "Thưa ngài không bao giờ
tôi quên được tâm trạng
an bình khi sống trong rừng
này. Hôm nay tôi muốn trở
lại
đây ít lâu để cầu
xin Chúa cất bớt
những
gánh nặng
mà hằng
ngày tôi phải vác". Ẩn
sĩ đáp: "Tâu Bệ Hạ,
khi chúng ta phàn nàn với Chúa về
các gánh nặng của
mình thì cách đáp ứng tốt
nhất
của
Chúa là không phải cất
những
gánh nặng
đó đi, nhưng là tăng cường
đôi vai của ta để
ta có thể
vác nổi
những
gánh nặng
đó". Nhà vua thắc mắc:
"Nhưng
làm sao biết được
Chúa đang tăng cường sức
mạnh
cho ta?" Ẩn sĩ: "Bao lâu ta còn dãy dụa
chiến
đấu
thì ta chưa nhận
biết
được
điều
đó. Cần
phải
thinh lặng,
ngưng
chiến
đấu
mà chờ
đợi
sự
trợ
giúp của
Chúa thì khi đó ta mới cảm
thấy
được
bàn tay uy quyền của
Chúa đang giúp sức cho ta". Nhà
vua cám ơn
lui về.
Vài ngày sau trở lại
chào biệt
vị
ẩn
sĩ: "Thưa ngài tôi đã cảm
nghiệm
rằng
Đấng
đã làm cho cỏ cây xanh tốt
và nuôi nấng chim trời
cũng đang dang tay tăng sức mạnh
cho đôi vai tôi. Xin cám ơn ngài và chào ngài".
Thế
là nhà vua trở về
triều
đình. Mấy
năm sau ông lâm trọng bệnh,
sai người
đi mời
vị
ẩn
sĩ đến.
Khi ẩn
sĩ đến,
nhà vua nói: "Thưa ngài đã hai lần
ngài giúp tôi tìm thấy bình an. Bây giờ
là lần
thứ
ba mà cũng là lần chót, vì tôi sắp
từ
giã cõi đời này". Ẩn
sĩ hỏi:
"Bệ
Hạ
có còn nhớ cái ngày mà cơn
khủng
khiếp
đầu
tiên rời
xa Bệ
Hạ?"
Vua đáp: "Không bao giờ tôi quên, đó là ngày
tôi biết
lắng
nghe tiếng
Chúa trong thâm tâm". Ân sĩ hỏi
tiếp:
"Bệ
hạ
còn nhớ
cái ngày mà cơn khủng
khiếp
thứ
hai rời
xa Bệ
Hạ
không?" Nhà vua đáp: "Cũng không bao giờ
quên, đó là ngày tôi biết chờ
đợi
trong thinh lặng ơn
Chúa đến
tăng sức
cho tôi". Ẩn sĩ bây giờ
cao giọng:
"Tâu Bệ Hạ,
Bệ
Hạ
đã được
nghe tiếng
Chúa, Bệ
Hạ
đã được
thấy
bàn tay Chúa tăng sức cho Bệ
Hạ.
Bây giờ
Bệ
Hạ
sắp
được
chiêm ngưỡng
Chúa". Nhà vua sung sướng như
đang mơ:
"A, tôi
sẽ
được
chiêm ngưỡng
Chúa. Nhưng
làm sao được?"
Ẩn
sĩ giải
thích: "Chỉ khi ở
trong yên lặng tuyệt
đối,
khi cái nhìn của chúng ta không còn nhìn vào cõi đời
đầy
những
sầu
thương
tang tóc, không còn ngó nhìn về những
tương
lai với
những
ước
mơ
hay sợ
sệt,
không còn ngó vào bên trong mình để
ngắm
chính cuộc
đời
mình, mà chỉ nhìn về
hướng
duy nhất
là Chúa thôi, thì khi ấy chúng ta sẽ
được
chiêm ngưỡng
Chúa". Nhà vua thì thầm: "Yên lặng
tuyệt
đối.
Người
ta có thể
yên lặng
tuyệt
đối
không?" Ẩn sĩ đáp: "Ở
đời
này thì không. Nhưng trong sự
chết
thì được".
Nhà vua sung sướng thì thầm:
"Thế
thì tôi muốn chết".
Và ông sai sứ giả
đi khắp
nơi
trong nước
ra lệnh
cho thần
dân đừng
cầu
nguyện
cho ông khỏi chết
nữa.
Còn trong phòng của nhà vua thì cả
ngày hôm đó rất yên tĩnh. Khi bình minh ló rạng
thì nhà vua ra đi an bình. Cái nhìn của
ông như
chìm vào một
cõi xa xăm, một nụ
cười
tươi
sáng rạng
ngời
trên gương
mặt
của
nhà vua. Ông đã chiếm hữu
được
sự
an bình vĩnh cửu (Vị
Ẩn
sĩ)
Thứ Bảy Tuần II Mùa Phục sinh
Lời Chúa: Ga 6,16-21
16 Chiều đến, các môn đệ Chúa Giêsu xuống bờ biển. 17 Rồi lên thuyền, sang bên kia, trẩy về hướng Capharnaum. Trời đã tối, mà Chúa Giêsu vẫn chưa đến với họ. 18 Bỗng cuồng phong thổi lên, biển động mạnh. 19 Khi chèo đi được chừng hai mươi lăm hay ba mươi dặm, thì họ thấy Chúa Giêsu đi trên mặt biển, tiến lại gần thuyền, họ hoảng sợ. 20 Nhưng Người nói với họ: "Chính Thầy đây, đừng sợ". 21 Họ định rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc ấy, thuyền đã đến nơi họ định tới.
0 comments:
Đăng nhận xét