Cha
tôi thường
nói đùa với tôi rằng:
– Sau
khi cha qua đời nhớ
giữ
cho cha một chỗ
ở
bàn nhé!
Và
tôi trả
lời:
– Chỉ
những
người
tốt
mới
thường
chết
sớm!
Con sẽ
đi trước
cả
cha cho xem! Có khi cha phải giữ
chỗ
cho con ấy
chứ!
Và
cuối
cùng cha tôi mất. Tôi đã giữ
lời
hứa
qua rất
nhiều
năm. Mỗi
ngày tôi vẫn giữ
một
ghế
trống,
chỗ
mà cha tôi trước đây thường
ngồi
bên bàn. Nhiều người
lấy
làm lạ:
– Một
chỗ
trống
như
thế
sẽ
làm mọi
người
trong nhà nhớ ông cụ
và buồn
hơn
đấy!
Trong
thời
gian đầu,
đúng là như vậy.
Nhưng
thời
gian luôn có cách làm cho những nỗi
đau cũng có ích. Tôi đọc trong một
cuốn
sách rằng
theo tục
lệ
cổ
xưa,
vào ngày lễ
Giáng Sinh, hãy để một
chỗ
trống
ở
bàn ăn để
gia đình có thể mời
một
người
khách nghèo không có gì để ăn. Việc
giữ
một
chỗ
trống
ở
bàn sẽ
làm cho người khách lạ
cảm
thấy
thân mật
và tự
nhiên hơn.
Chỗ
trống
bên bàn ăn không phải là để
tưởng
nhớ.
Chỗ
đó để
trống
để
được
làm đầy.
Nếu
bạn
không có người khách nào vào ngày lễ
Giáng Sinh, hãy cảm ơn
vì kỷ
niệm
vẫn
còn đang ở chỗ
trống
đó. Và tuyệt làm sao nếu
có ai đó đến để
điền
vào chỗ
trống.
Khi ấy
nó được
lấp
đầy
bằng
sự
cởi
mở
và thân tình của bạn.
Hãy
ước
rằng
bạn
luôn có một chỗ
trống
như
thế
trong cuộc
sống
và trong trái tim, để dành cho những
kỷ
niệm
và sau đó là những yêu thương
sẽ
có chỗ
để
hạ
cánh và vĩnh viễn ngự
trị.
(Góp
nhặt)
Thứ Sáu Tuần II Mùa Phục sinh
Lời Chúa: Ga 6,1-15
1 Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. 2 Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. 3 Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. 5 Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?" 6 Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. 7 Philipphê thưa: "Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút".
8 Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: 9 "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người". 10 Chúa Giêsu nói: "Cứ bảo người ta ngồi xuống". Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. 11 Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. 12 Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: "Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi". 13 Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
14 Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: "Thật ông này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian". 15 Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.
0 comments:
Đăng nhận xét