Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: “ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì, nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
Đừng bao giờ tự khép mình
trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
Nếu hạt giống không bị chôn vùi nó sẽ không bao giờ
nảy mầm, lớn lên và
sinh hoa kết quả. Vì vậy trong đời sống hằng
ngày, đặc biệt trong đời sống đức tin, chúng ta phải chấp nhận
bị chôn vùi xuống lòng đất. Sự chôn
vùi này là chấp nhận chết đi mỗi ngày cho những đam mê tật xấu,
cho những
toan tính riêng tư của
chúng ta.
Đây là một sự
mạo hiểm vì chúng ta rất sợ bị
chôn vùi xuống lòng đất; hoặc chúng ta rất tiếc nuối vì trên mặt đất tôi còn thấy ánh sáng, tôi còn hưởng được điều này, điều nọ. Nhưng một
khi bị chôn xuống đất, tối tăm, ngạt thở,
và không biết số phận mình ra sao…
Chúng ta chấp nhận bị chôn vùi khi trung thành với Chúa: Trời mưa, trời nắng, công ăn việc làm,
hay bất cứ điều gì vẫn thấy chúng ta đến nhà thờ ngày Chúa Nhật, vẫn thấy chúng ta siêng năng trong công tác của hội đoàn…
Chúng ta chấp nhận bị chôn vùi để yêu thương: Lo lắng cho con cái mà chúng nó vẫn ham chơi; la rầy những điều xấu mà chúng nó vẫn không nghe, khiến chúng ta dường như bất lực; có nhiều người chúng ta làm ơn mà họ không nhớ ơn…
Chúng ta chấp nhận bị chôn vùi để được sống
thánh thiện: Có nhiều đam mê, nhiều tật xấu vẫn lôi kéo chúng ta. Từ bỏ những đam mê, những tật xấu là một điều gì đó rất xót xa, nhưng phải từ bỏ để sống thánh
thiện, công chính trước mặt Chúa. (Góp
nhặt)
Thứ Sáu tuần 3 mùa Thường Niên
Lời Chúa: Mc 4,26-34
26 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: "Nước Thiên Chúa giống như người kia đã gieo hạt xuống đất: 27người đó ngủ hay thức, đêm hay ngày, 28 hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết nữa. Đất tự nó làm cây lúa mọc lên: trước hết thành cây, rồi đâm bông, rồi kết hạt. 29 Và khi lúa chín, người ấy liền gặt vì đã đến mùa".
30 Người còn phán: "Chúng ta sẽ lấy gì mà hình dung nước Thiên Chúa? hay dùng dụ ngôn nào mà so sánh nước đó được? 31 Nước đó giống như hạt cải, khi gieo xuống đất thì nhỏ bé nhất trong tất cả các hạt trên mặt đất. 32 Nhưng khi gieo rồi, nó mọc lên thành cây rau lớn nhất, và đâm những cành to, đến nỗi chim trời có thể tới núp bóng được". 33Người dùng nhiều dụ ngôn như thế mà rao giảng lời Chúa cho họ, tuỳ sức họ có thể hiểu được, 34 và Người chỉ nói với họ bằng dụ ngôn, nhưng khi ở riêng với các môn đệ, Người giải thích tất cả cho các ông.
Lạy Chúa, xin cho con nên như hạt lúa kia, âm thầm chịu mục nát để được những hạt vàng óng nặng trĩu. Xin cho sự hy sinh của con đơm hoa qua đời sống bát ái,
yêu thương. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét