“PHỤ NỮ VÀ TRẺ EM LÊN TRƯỚC!”
DI SẢN ĐẰNG SAU CON TÀU HUYỀN THOẠI TITANIC
Con tàu Titanic huyền thoại đã chìm vào đáy đại dương, để lại sau lưng cả một di sản!
Đó là những món nợ, những món tiền đầu tư, những món tiền bảo hiểm. Để cho chúng ta thấy tiền bạc cũng chẳng thể cho người ta cảm giác an toàn.
Đó là những bài học về sự tự mãn, khi
con người bồng bột nghĩ rằng có thể chiến thắng tự nhiên và tuyên bố Titanic “không bao giờ chìm”.
Đó là những nỗi đau, khi hàng nghìn con tim, hàng trăm gia đình
bị mất mát.
Nhưng có một di sản, vượt lên trên những bài học về tiền bạc và sự tự mãn, vượt lên trên những nỗi đau… Một di sản mà mỗi chúng ta ngày nay vẫn đang phải lựa chọn. Di sản đó thể hiện qua câu nói:
“Phụ nữ và trẻ em lên trước!”
Khi hiệu lệnh đó vang lên, nhiều người đã rời xa thuyền cứu hộ, đứng lặng lẽ, chậm rãi dựa lên tay vịn. Họ bắt đầu châm những điếu thuốc và hút. Nhiều hành khách lặng đi, không muốn chứng kiến sự chia ly của các gia đình. Dù là người nổi tiếng hay kẻ vô danh, những hành khách dũng cảm đã để lại cho nhân loại một di sản to lớn.
John Jacob Astor IV là một nhà kinh doanh, nhà phát minh, nhà văn nổi tiếng, một trong những người giàu nhất thế giới bấy giờ. Ông đã đưa người vợ mang thai 5 tháng của mình lên thuyền cứu hộ, rồi lịch sự nhường chỗ của mình bằng cách dịu dàng nói với hai người phụ nữ đứng cạnh: “Các
quý cô, mời lên thuyền”.
Trong khi có những người vội vã leo lên thuyền cứu hộ thì nhà tỷ phú Ben Guggenheim cùng thư ký Victor Giglio đã thản nhiên ở lại tàu. Ông gửi lời nhắn tới vợ mình: “Không có phụ nữ nào sẽ phải ở lại tàu chỉ vì Ben Guggenheim là một kẻ hèn kém”.
Doanh nhân nổi tiếng Isidor Straus cùng vợ mình đã ở lại trên tàu. Ông nói: “Tôi sẽ không đi khi những người đàn ông khác còn đang ở lại.” Còn vợ ông, quý bà Ida thì khẳng định: “Tôi sẽ không rời khỏi chồng mình. Chúng tôi sẽ chết như chúng tôi đã sống cùng nhau.” Họ đã nắm tay nhau
cho đến giây phút cuối cùng.
Michel Marcel Navratil và người em trai là hai đứa trẻ duy nhất sống sót sau thảm họa mà không có người thân đi cùng. Ông nhớ lại việc cha đưa hai anh em ông lên thuyền cứu hộ và nhắn nhủ: “Con trai, khi con gặp mẹ, và chắc chắn là con sẽ gặp mẹ, hãy nói
với mẹ rằng cha luôn yêu mẹ.”
Một nhân chứng người Thụy Sĩ kể lại việc cô bồng hai đứa con lên thuyền cứu hộ, nhưng không còn đủ chỗ cho bản thân. Một người phụ nữ đã đứng lên nhường chỗ cho cô và nói: “Ngồi đi, những đứa trẻ không thể thiếu mẹ!” Cô hối tiếc vì lúc đó đã không hỏi tên bà.
Khi phần đuôi tàu bắt đầu chìm vào mặt nước, vào đúng khoảnh khắc đó, người ta có thể nghe thấy những lời yêu thương đang vang lên. Chỉ để nói lên rằng, tôi đã yêu bạn đến nhường nào.
“Phụ nữ và trẻ con lên
trước!” – Đó là lệnh của thuyền trưởng. Nhưng tại sao mọi người lại tuân theo? Không có bất cứ điều lệ nào bắt buộc người ta phải làm thế. Không ai có quyền yêu cầu người khác phải từ bỏ sinh mạng của mình.
Không có một logic
nào về mặt thể lực hay kinh tế để những con người vốn khỏe mạnh và giàu có hơn lại nhường chỗ cho những người yếu hơn được sống.
Nếu có ai đó hỏi rằng, nhân
loại có gì đặc biệt? Xin được trả lời rằng: Nhân
loại đặc biệt vì chúng ta có thể hy sinh cả mạng sống của bản thân cho những con người không quen biết.
Nguồn: mangthuvien.com
Thứ Năm Tuần XXIII Thường Niên
Lời Chúa: Lc
6,27-38
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy bảo các con đang nghe Thầy đây: Các con hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn cho những kẻ ghét mình, hãy chúc phúc cho những kẻ nguyền rủa mình, hãy cầu nguyện cho những kẻ vu khống mình. Ai vả con má bên này, thì đưa cả má bên kia; ai lột áo ngoài của con, thì con cũng đừng cản nó lấy áo trong. Ai xin, thì con hãy cho, và
ai lấy gì của con, thì đừng đòi lại.
Các con muốn người ta làm điều gì cho các con, thì hãy làm cho người ta như vậy. Nếu các con yêu những kẻ yêu các con, thì còn ân nghĩa gì nữa? Vì cả những người tội lỗi cũng yêu những ai yêu họ. Và nếu các con làm ơn cho những kẻ làm ơn cho các con, thì còn ân nghĩa gì? Cả những người tội lỗi cũng làm như vậy. Và nếu các con cho ai vay mượn mà trông người ta trả lại, thì còn ân nghĩa gì? Cả những người tội lỗi cũng cho những kẻ tội lỗi vay mượn để rồi được trả lại sòng phẳng.
Vậy các con hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn và cho vay mượn mà không trông báo đền. Phần thưởng của các con bấy giờ sẽ lớn lao, và các con sẽ là con cái Đấng Tối Cao, vì Người nhân hậu với những kẻ bội bạc và những kẻ gian ác.
Vậy các con hãy ở nhân từ như Cha các con là Đấng nhân từ. Đừng xét đoán, thì các con sẽ khỏi bị xét đoán; đừng kết án, thì các con khỏi bị kết án. Hãy tha thứ, thì các con sẽ được thứ tha. Hãy cho, thì sẽ cho lại các con; người ta sẽ lấy đấu hảo hạng, đã dằn, đã lắc và đầy tràn mà đổ vào vạt áo các con. Vì các con đong đấu nào, thì cũng sẽ được đong trả lại bằng đấu ấy".
“Nếu các
con yêu những kẻ yêu các con, thì còn ân
nghĩa gì nữa? Vì cả những người tội lỗi cũng yêu những ai yêu họ.”
Lời Chúa
mời gọi chúng con “Các con
muốn người ta
làm gì cho các con thì các con hãy làm như vậy”. Để yêu thương một người yêu thương mình điều đó quá đơn giản, nhưng để yêu những người thù ghét mình thì quả khó khăn. Xin cho con biết mở rộng trái tim con để đón lấy trái tim yêu thương của Ngài, để con có thể bao dung những người làm con tổn thương, chấp nhận những người con thù ghét. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét