Một tu sĩ tập sinh đau khổ nhiều vì quá
nhậy cảm. Hơi một tí là thầy giận dữ chửi rủa. Lý do bao giờ cũng là do tại người khác. Một hôm thầy nghĩ rằng: tôi sẽ được bình an nếu tôi vào sống trong sa mạc xa cách tất cả mọi người.
Nghĩ sao làm vậy. Thầy vào sống trong sa mạc.
Quả thực thầy đã sống những ngày bằng an. Nhưng một buổi chiều nọ, thầy đặt bình nước xuống đất và không biết vì đất lồi lõm hay vì quỉ chọc phá mà bình nước đã lật đổ, bể tan tành và làm đổ hết nước ra
ngoài.
Người ẩn tu trẻ tuổi hầm hầm nổi cơn thịnh nộ tưởng chứng trời sập đất sa, thầy đá bình bể tan tành.
Khi nguôi giận thầy nhìn ngắm chiếc bình đã bể và tự nhủ rằng: “tôi đã bỏ các anh em lại tu viện, nhưng khổ nỗi là tôi lại mang chính cái tôi theo. Không phải họ, mà là chính tính tình của tôi đã làm tôi mất bình an”
Thầy liền trở về tu viện và qua
thời gian với ơn Chúa và sự cố gắng, tính
nóng nảy của thầy bớt dần và sự bằng an đã gia tăng trong tâm hồn thầy."
Internet
Thứ Hai Tuần XXIII Thường Niên
Lời Chúa: Lc 6,6-11
Vào một ngày Sabbat, Chúa Giêsu vào hội đường và giảng dạy. Khi ấy ở đó có một người tay hữu bị khô bại. Những luật sĩ và biệt phái quan sát xem Người có chữa lành người ấy trong ngày Sabbat không, để có cớ tố cáo Người. Nhưng Người biết tư tưởng các ông, liền bảo người có tay khô bại rằng: “Ngươi hãy chỗi dậy mà đứng ra giữa đây”. Người đó đứng thẳng dậy. Đoạn Chúa Giêsu bảo các ông ấy rằng: “Tôi hỏi các ông, ngày Sabbat được phép làm sự lành hay sự dữ, cứu sống hay là giết chết?” Rồi đưa mắt nhìn mọi người, Chúa bảo người đó rằng: “Ngươi hãy giơ tay ra”. Người ấy giơ ra, và tay người ấy được lành. Bấy giờ các ông đầy lòng tức giận, và bàn định với nhau xem có thể làm gì được Chúa Giêsu.
Lạy Chúa, Chúa mời gọi chúng
con cùng đến dự bàn tiệc Thánh Thể Ngài, để chúng con được chia sẻ sức sống thần linh của Chúa, để chúng con biết liên đới và yêu thương nhau. Xin cho chúng con biết dành cho nhau sự cảm thông và tha thứ để cuộc sống này tràn niềm vui và hạnh phúc. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét