Chuyện xưa kể
lại rằng có 1 vị thư sinh nghèo nọ sống bằng việc viết thư sách, câu đối cho
người ta. Hôm đó là ngày cuối năm giáp tết, viết được nhiều câu đối nên được
thêm chút tiền, chàng liền mua 1 con gà trống và dặn người bán mang đến tận nhà
cho vợ mình. Người vợ nhận được gà, đun nước chuẩn bị làm thì 1 người đầy tớ
nhà hàng xóm giàu có bên cạnh vội vàng chạy vào, giật lấy con gà và mắng:
"Chậm tí nữa thì tiêu" rồi nhấc con gà đi thẳng. Người vợ chỉ im lặng
không nói gì. Đến tối thư sinh về, không thấy thịt gà bày mâm cỗ, ngạc nhiên hỏi
vợ: "Sao không làm thịt gà vậy?". Người vợ trả lời: "Xin lỗi
chàng, tại thiếp vụng về để nó bay mất!" – chàng thư sinh chỉ nói:
"Cũng tại ta bất tài, không kiếm đủ tiền mua chút thịt heo thì đã không xảy
ra chuyện này".
Sáng hôm sau
là ngày đầu năm mới, bất ngờ vị gia chủ giàu có bên cạnh sang chơi chúc tết.
Ông nói với vị thư sinh: "Người đại nhân đại nghĩa như cậu sau này ắt có
tiền đồ tốt. Tôi biết cậu không đủ tiền lên kinh ứng thí, nhưng không lo, tôi
có ý cho cậu mượn tiền, không phải chịu lãi, không phải định hạn trả, để lên
kinh lo chuyện thi cử". Nói xong, vị phú hộ nọ ra về và sai anh đầy tớ
mang sang 200 lượng bạc đưa cho anh thư sinh nọ, nói là chủ dặn mang sang đưa
cho vị tú tài làm lộ phí lên kinh thành. Người đầy tớ cũng nhận lỗi: "Thật
sự xin lỗi, hôm qua đã nhận sai gà, tối qua ông chủ về và phát hiện con gà nhà
tôi đi lạc ngay trong góc bếp, vậy mà vợ chồng thư sinh vẫn không một chút động
tĩnh khi bị tôi cướp ngay con gà trên tay. Thật sự xin lỗi". Nói xong người
đầy tớ cũng vội lui về.
Đến lúc này
vị thư sinh vẫn đang hoang mang quay sang vợ. Người vợ mới kể rõ: "Hôm qua
vị đầy tớ nhà hàng xóm sang nhà lấy gà nhà chúng ta mang đi, thiếp sợ chàng nổi
giận khiến cả nhà hàng xóm ăn tết mất vui, mà nhà ta cũng mất vui mấy ngày tết,
nên mới nói gà bay mất rồi, không ngờ gà lạc nhà hàng xóm đã tìm lại được, mới
biết nhận nhầm gà nhà ta". Vị thư sinh nhờ 200 lượng bạc nhà phú hộ, lên
kinh ứng thí và đỗ.
Theo Trí thức trẻ
Bài Tin Mừng hôm nay, chính lòng tin mãnh liệt vào Chúa Giê-su đã cứu chữa
họ, ngay cả khi tưởng như không còn tia hy vọng.
Thứ Ba Tuần IV Mùa Thường Niên (Năm Chẵn)
Phúc Âm:
Mc 5, 21-43
“Hỡi em
bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám
đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một
ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van
xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi
và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo
chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà
đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm,
trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám
đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới
áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong
mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất
phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các
môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy
còn hỏi “Ai chạm đến Ta?” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều
đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến
sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức
tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường
rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã
thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng
sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em
Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta
khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế?
Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi
họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào
chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi!”, nghĩa là:
“Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được
ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt
họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
Ðó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét