Trong một
chuyện ngắn mang tựa đề "Rừng Mắm", cố văn sĩ Bình Nguyên Lộc đã giải
thích về ích lời của cây mắm qua mẩu đối thoại sau đây giữa hai ông cháu:
- Cây mắm
sao con không nghe nói đến bao giờ?
- Con không
nghe nói vì cây mắm không dùng được để làm gì hết, cho đến làm củi chụm lửa
cũng không được nữa là.
- Vậy trời
sinh nó làm chi mà vô ích dữ vậy ông nội, lại sinh ra hằng hà sa số như là cỏ vậy?
Bờ biển này
mỗi năm được phù sa bồi thêm cho rộng ra hàng mấy ngàn thước, phù sa là đất bùn
mềm lũn và không bao giờ thành đất thịt để ta hưởng nếu không có rừng mắm mọc
trên đó cho chắc đất. Một mai kia, cây mắm sẽ ngã rạp, giống tràm sẽ nối ngôi mắm.
Rồi sau mấy đời tràm, đất sẽ thuần, cây ăn trái mới mọc được. Thấy thằng cháu nội
ngơ ngác chưa hiểu, Ông cụ vịn vai nó nói tiếp: "Ông với tía, má con là
cây mắm, chân giam trong bùn. Ðời con là tràm, chân vẫn còn lắm bùn chút ít,
nhưng đất đã gần thuần rồi. Con cháu của con sẽ là xoài, mít, dừa, cau. Ðời cây
mắm tuy vô ích nhưng không uổng đâu con".
Mỗi lần nhìn
lại thời gian đã qua, chúng ta thường tự hỏi: "Tôi đã làm gì được cho tôi,
cho quê hương, cho Giáo Hội?". Y?nghĩ về sự vô tích sự của mình có thể tạo
nên trong tâm hồn chúng ta mỗi chua xót, đắng cay, thất vọng.
Chúng ta hãy
nhìn lại của đất phù sa và cây mắm trong câu chuyện trên đây. Cần phải có cây mắm,
đất phù sa mới trở thành đất thịt, để rồi từ đó cây tràm và các laọi câu khác mới
có thể mọc lên.
Mỗi một người
sinh ra trên cõi đời này, dù tàn tật, dù dốt nát và xấu xa đến đâu, cũng có thể
là một thứ cây mắm, cây tràm để cho đất đai trở thành màu mỡ, nhờ đó những cây
ăn trái mới có thể vươn lên.
Ước gì ý
nghĩa ấy giúp chúng ta có một cái nhìn lạc quan hơn về quá khứ, về chính bản
thân của chúng ta. Trong Tình Yêu Quan Phòng của Chúa, mỗi người đều có một chỗ
đứng trong lịch sử nhân loại và đều có một giá trị bổ túc cho những thiếu sót của
người khác.
Với ý nghĩ ấy,
còn tâm tình nào xứng hợp hơn trong giây phút này cho bằng tri ân, cảm mến đối
với Thiên Chúa Tình Yêu? Cảm tạ Ngài đã tạo dựng nên chúng ta, cảm tạ ngài đã
ban chúng ta được phục vụ Ngài, cảm tạ Ngài đã cho chúng ta được hữu dụng trong
Tình Yêu Quan Phòng của ngài.
Trích sách Lẽ Sống
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã sai các
môn đệ đi rao giảng sự thống hối.
Thứ Năm Tuần IV Mùa Thường Niên (Năm Chẵn)
Phúc Âm:
Mc 6, 7-13
“Người bắt
đầu sai các ông đi“.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai tông đồ và sai từng hai người
đi, Người ban cho các ông có quyền trên các thần ô uế. Và Người truyền các ông
đi đường đừng mang gì, ngoài cây gậy, không mang bị mang bánh, không mang tiền
trong túi, nhưng chân đi dép, và đừng mặc hai áo. Người lại bảo: “Ðến đâu, các
con vào nhà nào, thì ở lại đó cho đến khi ra đi. Ai không đón tiếp các con,
cũng không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi đó, phủi bụi chân để làm chứng tố
cáo họ”. Các ông ra đi rao giảng sự thống hối. Các ông trừ nhiều quỷ, xức dầu
chữa lành nhiều bệnh nhân.
Ðó là lời Chúa.
0 comments:
Đăng nhận xét