Một buổi tối nọ, Mẹ Têrêxa thành Calcutta tiến lại gần một người mà người
ta vừa mang vào căn nhà dành cho những người hấp hối. Ðó là một lão bà. Mình phủ
đầy những mảnh giẻ rách, nước da đen đầy những vết thương hôi thối. Mẹ Têrêxa
đã chùi rửa các vết thương và chăm sóc để ngừa bị nhiễm trùng. Nhưng người đàn
bà đáng thương này đang hấp hối... có lẽ khó mà qua khỏi, do đó tốt hơn là nên
tìm cách an ủi lần cuối cùng bằng một chén canh nóng và tràn đầy tình thương
yêu.
Người đàn bà đáng thương ấy sững sờ nhìn và hỏi Mẹ Têrêxa bằng một giọng
thều thào:
- "Tại sao bà lại làm như vậy?"
Mẹ Têrêxa trả lời:
- "Bởi vì tôi rất yêu mến bà..."
Một tia sáng hạnh phúc, dù vẫn còn pha chút nghi ngờ, phát xuất từ tận
đáy lòng, đã ngời lên khuôn mặt gầy gò của người đàn bà, nơi dấu ấn của tử thần
đã bắt đầu xuất hiện.
- "Ôi bà hãy nhắc lại một lần nữa đi!"
- "Tôi rất yêu mến bà". Mẹ Têrêxa lập lại bằng một giọng điệu
rất dịu dàng.
- "Hãy nhắc lại, hãy nhắc lại đi bà".
Người đàn bà đang bước vào cõi chết xiết chặt tay Mẹ Têrêxa và kéo về
phía bà ta, như muốn lắng nghe rõ hơn, nghe với niềm hạnh phúc tràn trề những lời
lẽ tuyệt vời nhất trên cõi đời...
Bằng chính tình yêu của mình, Mẹ Têrêxa đã biết nhìn sự suy sụp của tình
người, Mẹ đã biết khám phá ra cái thực thể thiêng liêng Mầu Nhiệm của những con
người nghèo hèn xấu số nhất. Chúng ta cũng hãy luôn nhìn mọi người bằng chính
cái nhìn yêu thương và tôn trọng của chính Chúa đối với mọi người...
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã tha tội
cho người đàn bà tội lỗi vì bà yêu mến nhiều.
Thứ Năm Tuần XXIV Thường Niên Năm Chẵn
"Tội bà rất nhiều mà đã được tha rồi,
vì bà đã yêu mến nhiều".
Khi ấy, có một người biệt
phái kia mời Chúa Giêsu đến dùng bữa với mình; Người vào nhà người biệt phái và
vào bàn ăn. Chợt có một người đàn bà tội lỗi trong thành, nghe biết Người đang
dùng bữa trong nhà người biệt phái, liền mang đến một bình bạch ngọc đựng thuốc
thơm. Bấy giờ bà đứng phía chân Người, khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm chân Người,
bà lấy tóc lau, rồi hôn chân và xức thuốc thơm. Thấy thế, người biệt phái đã mời
Người, tự nghĩ rằng: "Nếu ông này là tiên tri thì phải biết người đàn bà
đang động đến mình là ai, và thuộc hạng người nào chứ: là một đứa tội lỗi
(mà)!" Nhưng Chúa Giêsu lên tiếng bảo ông rằng: "Hỡi Simon, Tôi có điều
muốn nói với ông". Simon thưa: "Xin Thầy cứ nói".
- "Một người chủ nợ có
hai con nợ, một người nợ năm trăm đồng, người kia nợ năm mươi. Vì cả hai không
có gì trả, nên chủ nợ tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, người nào sẽ yêu
chủ nợ nhiều hơn?" Simon đáp: "Tôi nghĩ là kẻ đã được tha nhiều
hơn". Chúa Giêsu bảo ông: "Ông đã xét đoán đúng".
Và quay lại phía người đàn
bà, Người bảo Simon: "Ông thấy người đàn bà này chứ? Tôi đã vào nhà ông,
ông đã không đổ nước rửa chân Tôi, còn bà này đã lấy nước mắt rửa chân Tôi, rồi
lấy tóc mình mà lau. Ông đã không hôn chào Tôi, còn bà này từ lúc vào không ngớt
hôn chân Tôi. Ông đã không xức dầu trên đầu Tôi, còn bà này đã lấy thuốc thơm xức
chân Tôi. Vì vậy, Tôi bảo ông, tội bà rất nhiều mà đã được tha rồi, vì bà đã
yêu mến nhiều. Kẻ được tha ít, thì yêu mến ít".
Người bảo người đàn bà:
"Tội con đã được tha rồi". Những người đồng bàn liền nghĩ trong lòng
rằng: "Ông này là ai mà lại tha tội được?" Và Người nói với người đàn
bà: "Đức tin con đã cứu con, con hãy về bình an".
0 comments:
Đăng nhận xét