Tình trạng kinh doanh thất bát khiến cho công ty tôi đang làm phải giảm
biên chế, tôi là một trong số những nhân viên bị buộc thôi việc trong khi đó
tôi còn đang theo đuổi một khóa học buổi tối kéo dài những hai năm và khóa học
này đòi hỏi một khoản học phí khá cao. Hàng tháng, tôi cũng phải gửi một khoản
tiền về cho gia đình để phụ giúp bố mẹ nuôi các em ăn học. Mất việc khiến tôi rơi vào một giai đoạn khủng
hoảng nghiêm trọng. Tôi mất đi nguồn thu nhập, tôi phải tự mình loay hoay xoay
sở sống qua ngày và gồng gánh để chi trả cho rất nhiều những khoản phí khác. Suốt
mấy tháng trời kiếm việc mà không có kết quả, những suy nghĩ lạc quan nhất
trong tôi cũng dần tắt ngấm. Sống xa gia đình, tôi không có người thân bên cạnh
để chia sẻ và an ủi, cùng với tâm trạng bất an mấy tháng qua, tôi thấy mình cô
đơn và lạc lõng vô cùng. Dường như nghịch cảnh của cuộc đời đang cố dồn tôi vào
chân tường mà không có tôi bất kỳ cứu cánh nào. Tôi biết tìm đâu ra thứ ánh
sáng cuối đường hầm khi ngay cả một đốm lửa nhỏ nhoi để dẫn dắt tôi vượt qua
đêm tối cũng không còn. Và như thể tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở.
Một đứa bé chạy đến hổn hển mệt nhoài vì chơi đùa nghiêng đầu nói.
- Chị nhìn xem em tìm được
cái gì này?
Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm
vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và trở lại với
cuộc chơi của nó, tôi đành cười gượng và xua tay, thế nhưng thay vì quay đi, thằng
bé lại đến ngồi bên cạnh tôi, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng:
- Mùi thơm tuyệt quá! Chắc
nó là một bông hoa xinh đẹp, em hái tặng chị đó!
Bông hoa đang úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi, chẳng còn màu sắc
gì rõ ràng ngoài sự trộn lẫn giữa đỏ vàng và cam nhưng tôi biết, phải nhận nó,
nếu không thằng bé sẽ chẳng để tôi yên. Tôi đưa tay lên nhận lấy hoa và nhìn nó
làu bàu:
- Thôi thì em cho chị
bông hoa này vậy.
Nhưng thay vì đặt đóa hoa vào tay tôi, nó lại đặt đóa hoa chơi vơi giữa
khoảng không một cách vô thức. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, đứa bé không nhìn thấy
được, hóa ra là nó bị mù. Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt ra lời cảm ơn.
Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi. Cậu bé không hề nhận ra rằng, cậu đã làm xao
động tâm hồn tôi. Nhờ đôi mắt của một đứa trẻ mù đã giúp tôi nhận ra rằng: Mọi
khó khăn không phải trong thế giới này, mà ở trong chính bản thân tôi, và trong
tất cả mọi khổ sở tự mình tạo ra đó, tôi mới chính là kẻ mù lòa. Tôi nhận ra
mình phải nhìn thế giới này bằng vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút
giây trong đời. Khi đó tôi đưa đóa hoa lên mũi và tận hưởng hương thơm ngọt
ngào của đóa hoa hồng trinh nguyên. Ngày mai rồi sẽ tốt hơn ngày hôm nay, rồi
tôi sẽ lại vượt qua được những nghịch cảnh đang hiện hữu trong đời. Niềm tin
trong tôi lại được nhen nhóm nhờ một đứa trẻ mù lòa.
Ảnh: Internet
Bài Tin Mừng hôm nay, thuật lại việc Chúa
Giêsu đi trên mặt nước.
Thứ Ba Tuần XVIII Thường
Niên Năm Chẵn
"Xin truyền cho con đi trên mặt nước
mà đến cùng Thầy".
Khi dân chúng đã ăn no, lập
tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc
Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình.
Đến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng
đánh chập chờn vì ngược gió.
Canh tư đêm tối, Người đi
trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn
mà nói rằng: "Ma kìa" và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức,
Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ".
Phêrô thưa lại rằng: "Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi
trên mặt nước mà đến cùng Thầy". Chúa phán: "Hãy đến". Phêrô xuống
khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh,
ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: "Lạy Thầy, xin cứu
con". Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: "Người hèn tin,
tại sao lại nghi ngờ?" Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những
người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: "Thật, Thầy là Con Thiên
Chúa!"
Khi đã sang qua biển hồ,
các ngài lên bộ và ghé vào Ghênêsarét. Nhận ra Ngài, dân địa phương liền loan
tin đi khắp cả vùng xung quanh, và người ta đem đến cho Ngài hết mọi kẻ ốm đau.
Họ nài xin Ngài cho họ rờ đến tua áo choàng của Ngài thôi, và ai đã rờ đến thì
đều được chữa lành.
Lạy Chúa, xin đến
và nâng đỡ con ngay lúc con yếu đuối nhất. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét