Có một so sánh vui như sau: Cả
thế giới đều phải kiêng nể người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Nhưng người Mỹ lại
sợ người Nhật vì người Nhật làm rồi mới nói. Người Nhật lại sợ Trung Quốc vì
Trung Quốc không nói mà làm. Người Trung Quốc lại sợ Việt Nam vì Việt Nam nói một
đằng làm một nẻo…
Dẫu rằng cha ông ta vẫn dạy con cháu rằng: “Nói chín thì nên làm mười. Nói
mười làm chín kẻ cười người chê”. Thế nhưng, “nói nhiều, làm ít” đang
là một căn bệnh khá phổ biến trong xã hội chúng ta. Từ quan lớn đến quan bé đều
hứa nhiều mà làm chẳng bao nhiêu. Ngay trong gia đình cũng thiếu đi gương sáng
khi lời nói không nhất quán với việc làm. Ngoài xã hội người ta dễ dàng thất
tín, thất hứa khi cái lợi chẳng còn, thì người ta sẵn sàng “nói một đàng làm một nẻo”
để tìm an toàn cho bản thân.
Tin mừng hôm nay, Chúa quở trách người Pha-ri-sêu nói mà không làm. Giữa
lời nói và hành động thì luôn mâu thuẫn. Họ đọc kinh nhưng không có lòng mến
Chúa mà chỉ để phô trương. Họ thích được chào hỏi nhưng lại thiếu lòng khiêm
cung. Họ sống giả hình. Họ sống hai mặt. Họ hô hào làm việc nhân nghĩa nhưng bản
thân thì chẳng buồn động ngón tay. Vì thế, Chúa Giê-su đã không ngần ngại vạch
trần lối sống giả hình ấy. Người nói: “Họ
bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta nhưng chính họ thì lại không buồn động
ngón tay vào” (Mt 23,4). Người giả hình
còn nhiều tật xấu khác mà Đức Giêsu không tiếc lời chỉ trích. Như tính khoe
khoang công đức, thích ăn trên ngồi trước, ưa được kính trọng chào hỏi nơi công
cộng, và muốn người ta gọi mình là “thầy”.
Xã hội hôm nay cũng có rất nhiều người mang dáng dấp của những người
biệt phái. Cũng háo danh, cũng khoa trương. Làm ít nói nhiều, đôi khi chẳng làm
nhưng vẫn thích kể công. Ở nơi này nơi kia ta vẫn thấy có người thích được làm
ông này bà kia nhưng không để phục vụ cộng đoàn mà chỉ lấy tiếng khen ở đời. Có
những cộng đoàn thích khoa trương bằng lễ hội linh đình nhưng lại bỏ rơi người
nghèo, người bất hạnh. Có những người nói rất hay, lên kế hoạch rất giỏi nhưng
chẳng bao giờ thực thi lời mình đã nói, đôi khi còn sống ngược lại những lời
mình rao giảng. Có lẽ chúng ta cần phải lắng nghe lời của Đức thánh Giáo Hoàng
Gioan Phaolô II đã nhắc nhở: “Con người ngày nay không cần những thầy dạy nói
suông, nhưng cần những chứng nhân sống điều họ nói”. và Đức Thánh Cha Phanxico
cũng nói: “Mục tử tốt lành là người đến với những người bị loại bỏ hất hủi, là
người có lòng thương xót và không xấu hổ khi đụng chạm đến các thân thể bị
thương tích. Ngược lại, những người theo chủ nghĩa giáo sĩ trị thì luôn tìm
cách tiếp cận với quyền lực hoặc là tiền bạc. Họ chỉ nghĩ đến việc leo lên nắm
quyền cao hơn, nghĩ đến làm bạn với quyền lực và thỏa hiệp với mọi thứ hoặc
nghĩ đến túi tiền của họ (bài giảng Thánh lễ 30/10 tại nhà nguyện thánh Marta).
Vâng, đời sống của người ky-tô cần phải thể hiện đức tin của mình qua
hành động. Hành động bác ái yêu thương
tha nhân. Hành động tìm vinh danh Chúa chứ không phải làm để lấy tiếng khen, tiếng
thơm để đời. Hành động vì lòng mến Chúa và cứu rỗi các linh hồn chứ không
đơn thuần là việc bác ái làm qua loa, chiếu lệ.
Chính Chúa Giêsu đã làm gương trước khi dạy. Tuy Người là Chúa và là Thầy, nhưng Người
luôn coi mình như bạn hữu, như anh em, và nhất là như đầy tớ phục vụ và yêu
thương các môn đệ cho đến cùng. Như thế,
“làm lớn” theo quan điểm của Đức Giêsu chính là cúi xuống trước anh em để chân
tình phục vụ họ trong yêu thương.
Ước gì người ky-tô hữu chúng ta đang sống trong một xã hội có rất nhiều
người nói một đàng làm một nẻo chúng ta hãy sống chứng nhân bằng hành động và lời
nói luôn đi đôi với nhau. Xin cho niềm tin của chúng ta luôn được xây dựng bằng
lòng mến nồng nàn, bằng đức tin kiên vững để nhờ đó chúng ta luôn tìm vinh danh
Chúa trong từng lời nói việc làm của mình. Amen.
Lm.Jos
Tạ Duy Tuyền
Ảnh:
CAN DC
Bài Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu Chúa Giêsu nói với các môn đệ Ngài về các luật sĩ và biệt phái
“những gì họ nói, các con hãy làm và tuân giữ”. “Nhưng đừng noi theo hành vi của
họ, vì họ nói mà không làm”. Những gương xấu của họ làm.
Chúa Nhật Tuần XXXI Thường Niên Năm A
PHÚC ÂM: Mt 23,
1-12
"Họ nói mà
không làm".
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các
người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, các
ngươi hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ: vì họ nói mà
không làm. Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại
không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy:
vì thế họ nới rộng thẻ kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc
và ghế đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta
xưng hô là "Thầy". Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta
gọi là Thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với
nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha: vì các ngươi chỉ có một
Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo:
vì các ngươi có một người chỉ đạo, đó là Đức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế
hơn sẽ là người phục vụ các ngươi.
"Hễ
ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng
lên".
Lạy Chúa, xin cho con giữ đúng lời hứa với Người, xin Chúa kéo con ra
khỏi những cám dỗ. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét