Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

TẤT CẢ LÀ HỒNG ÂN CHÚA

Tt c là hng ân Chúa nên con có gì mà gi riêng mình,
Tt c do Chúa thương ban, nên con ch là người qun lý thôi.
Con s là tôi t tín trung khi mi ngày con biết chia s.
Con mãi là đy t bt trung, khi ân hu ngài con gi cho riêng mình.
Có gì mà không do Chúa, không do chính lượng t bi ca Ngài,
Con thường quên lãng vô tâm, say mê tìm quyn li thế gian,
Quên công vic mà Chúa đã giao, lo đi tìm thu góp cho mình.
Khi Chúa gi con biết tính sao, con s là người vô phúc trên đi.

ĐK: Vì Chúa sinh con vào đi, bng tình yêu không h đi di,
Ngài hng thương chăm sóc tng giây.
Và Chúa sai con vào đi, đ con nên bình an cho đi,
đ yêu mến muôn người mà thôi.

2. Muôn ngàn hng ân ca Chúa, con vui lãnh tràn sâu trong mình.
Do tình thương Chúa như không, con sut đi ngp tràn thánh ân,
Con xin ngài soi sáng trí tâm, lo đi tìm ân phúc muôn đi.
Lo vuông trn tình nghĩa vi nhau, yêu hết mi người như Chúa yêu mình.
Tháng ngày đi con Chúa biết, bao nhiêu li ti được Chúa tha ri,
Con thường chp li anh em, quên thân phn ca mình Chúa ơi.
Con như người tôi t ác tâm, không thương người cùng khn như mình,
Con s gt hoa trái đã gieo, con gieo ht nào thu hái hoa ht này.

3. Con nguyn là người tôi t, bao nhiêu phúc lc là by nhiêu nén vàng,
Sut đi xin mãi chuyên chăm cho nén vàng ngày càng ln thêm.
Khi đến gi chúa ghé mt trông, con vui mng dâng Chúa xác hn
Ước mong được Ngài nói vi con, hãy đến tn hưởng ân phúc quê tri.
Tt c ch là vô nghĩa khi thân xác này chìm sâu trong m,
Tt c ri cũng tiêu tan duy ch còn mt lòng mến thôi.
Du con chu thiêu đt nát tan đem gia tài chia hết cho người.

Nhưng không lòng bác ái mến yêu, bao nhiêu vic lành vô nghĩa trên tri.
Chúa Nht Tun XVI Thường Niên Năm A
PHÚC ÂM:  Mt 13, 24-30  hoc 24-43
"Hãy c đ c hai mc lên cho đến mùa gt".
Khi y, Chúa Giêsu phán mt d ngôn khác cùng dân chúng rng: "Nước tri ging như người kia gieo ging tt trong rung mình. Trong lúc mi người ng, thì k thù ca ông đến gieo c lùng vào ngay gia lúa, ri đi mt. Khi lúa ln lên và tr bông thì c lùng cũng l ra. Đy t ch nhà đến nói vi ông rng: 'Thưa ông, thế ông đã không gieo ging tt trong rung ông sao? Vy c lùng t đâu mà có?' Ông đáp: 'Người thù ca ta đã làm như thế'. Đy t nói vi ch: 'Nếu ông bng lòng, chúng tôi xin đi nh c'. Ch nhà đáp: 'Không được, ko khi nh c lùng, các anh li nh luôn c lúa chăng. Hãy c đ c hai mc lên cho đến mùa gt. Và đến mùa, ta s dn th gt: "Các anh hãy nh c lùng trước, ri bó li tng bó mà đt đi, sau mi thu lúa li cht vào lm cho ta".
Người li nói vi h d ngôn khác mà rng: "Nước tri ging như ht ci người kia gieo trong rung mình. Ht đó bé nh hơn mi th ht ging, nhưng khi mc lên, thì ln hơn mi th rau c, ri thành cây, đến ni chim tri đến nương náu nơi ngành nó".
Người li nói vi h mt d ngôn khác na mà rng: "Nước tri ging như men người đàn bà kia ly đem trn vào ba đu bt, cho đến khi bt dy men".
Chúa Giêsu dùng d ngôn mà phán nhng điu y vi dân chúng. Người không phán điu gì vi h mà không dùng d ngôn, đ ng nghim li tiên tri đã chép rng: "Ta s m ming nói li d ngôn, Ta s t ra nhng điu bí nhim t lúc dng nên thế gian". Sau khi gii tán dân chúng, Người tr v nhà. Các môn đ đến gp Người và thưa rng: "Xin Thy gii thích d ngôn c lùng trong rung cho chúng con nghe". Người đáp rng: "K gieo ging tt là Con Người. Rung là thế gian. Còn ht ging tt là con cái Nước tri. C lùng là con cái gian ác. K thù gieo c lùng là ma qu. Mùa gt là ngày tn thế. Th gt là các thiên thn. Cũng như người ta thu ly c lùng, ri thiêu đt trong la thế nào, thì ngày tn thế cũng s xy ra như vy: Con Người s sai các thiên thn đi thu tt c gương xu và mi k làm điu gian ác khi nước Chúa, ri ném tt c chúng vào la: đó s phi khóc lóc nghiến răng. By gi k lành s sáng chói như mt tri trong Nước ca Cha mình. Ai có tai đ nghe thì hãy nghe".

“Du con chu thiêu đt nát tan đem gia tài chia hết cho người. Nhưng không lòng bác ái mến yêu, bao nhiêu vic lành vô nghĩa trên tri.” Chúa ơi, tt c nhng gì con có là Chúa cho con nhưng không. Xin cho con biết dùng nó và cho đi vi c tm lòng. Amen.

0 comments:

Đăng nhận xét

"Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân" (Ga 2,17)