(https://www.youtube.com/watch?v=xrTJGOvFwsQ)
LỜI CẦU NGUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI ĂN XIN
“Lúc tối, sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, tôi thấy một người đàn ông lục lọi thùng rác ngay phía trước cửa hàng. Trên đường đi đến chỗ ô tô, tôi thấy ông ấy lôi từ thùng rác ra những chiếc túi thức ăn nhanh của ai đó đã vứt và lục soát rất kĩ từng cái. Ông ta tìm thấy một vài miếng khoai tây chiên và chiếc hamburger cắn dở từ những chiếc túi khác nhau. Như bạn thấy trong
hình đấy, ông ấy đang giữ mảnh giấy gói bánh
bằng đầu gối để chứa những gì ông ấy nhặt nhạnh được.
Ông ấy không hề làm phiền hay chắn đường ai đó và năn nỉ xin tiền khi họ đi ra từ cửa hàng. Sau khi lục lọi xong,
ông dọn dẹp gọn gàng khu vực xung quanh và gói ghém phần thức ăn thừa trong mảnh giấy gói hamburger bẩn. Tôi chợt cảm thấy thương cho ông. Tôi không phải kiểu người thường bố thí tiền bạc hay giúp đỡ những người vô gia cư vì biết bao nhiêu người trong số đó là thực sự nghèo khổ? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy cảnh một người nghèo khổ đến độ phải moi thức ăn thừa từ trong thùng rác như thế này.
'Mình phải giúp người đàn ông tội nghiệp này.' – nghĩ vậy, tôi liền ra khỏi xe và hỏi người vô gia cư nọ có muốn ăn gì
không để tôi mua. Ông nhã nhặn bảo rằng tôi cho gì ông nhận nấy. Thấy ông đang ngồi trên xe đạp, tôi liền bảo ông theo để tôi đãi một bữa ở cửa hàng thức ăn nhanh ngay góc đường đằng kia thôi. Vậy là ông đi theo, và tôi đã mua phần ăn to nhất trong thực đơn cho ông ấy. Và bạn biết không, điều duy nhất ông ấy xin tôi đó là một cốc trà lớn để uống sau bữa ăn.
Khi tôi mang thức ăn đến cho ông, trông ông thật sự rất cảm động và biết ơn. Ông giới thiệu ông tên Steve và đã lang thang không nơi nương tựa kể từ sau khi chị gái ông mất tháng 9 năm ngoái. Ông đã cố gắng làm mọi cách để không phải sống vật vạ trên đường nhưng thật không dễ chút nào. Tôi an ủi ông, bảo rằng Thượng đế rất yêu thương và sẽ không bỏ rơi ông. Một lần nữa, ông lại rối rít cảm ơn tôi vì bữa ăn.
Trên đường lái xe về nhà, có gì đó làm lòng tôi nặng trĩu buộc tôi phải quay lại giúp người đàn ông ấy. Khi tôi quay lại cửa hàng thức ăn nhanh, ông ấy đã ăn xong và đang đạp xe đi. Tôi chạy theo và hỏi rằng tôi có thể giúp ông ấy không. Ông lắc đầu, cũng chẳng hỏi xin tôi thứ gì. Không bỏ cuộc, tôi hỏi ông rằng liệu tôi có thể mua ít đồ ăn cho ông không. Ông lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Lập tức, tôi
quay trở lại cửa hàng thức ăn nhanh, mua vài món kèm một thẻ quà tặng, mang đến cho ông.
Xúc động không nói nên lời, người đàn ông vô gia cư bật khóc và bảo rằng ngày
hôm nay ông ấy đã cầu Chúa để gặp tôi. Tôi không hiểu ý ông ta lắm (lúc đầu tôi đoán ý ông ấy là ông sẽ cầu nguyện cho tôi vì những gì tôi đã làm) nên tôi đành nói lời cảm ơn. Nhưng ông trả lời: 'Không, ngài không hiểu ý tôi rồi. Hôm nay tôi đã cầu xin Chúa gửi ai đó đến để mua cho tôi một bữa ăn, và Chúa đã gửi ngài đến!'. Tôi thật chẳng biết nói gì lúc đó, bởi cầu xin một bữa ăn hoàn toàn không phải là những gì tôi từng làm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó lại thiếu ăn đến mức chỉ cầu nguyện để xin một bữa ăn. Nước mắt lăn dài trên má tôi lúc nào không hay. Phải nói rằng tôi thật sự may mắn xiết bao. Có lẽ đúng như lời người đàn ông
này nói, Chúa trời đã chọn tôi để đáp lời cầu nguyện của con người khốn khổ ấy, để ông ấy biết rằng Chúa không bỏ rơi ai cả. Nhưng cũng có khi Chúa trời chọn người đàn ông này để nhắc nhở tôi rằng tôi đã không biết trân trọng những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống này như thế nào.
Ông ấy không hề làm phiền hay chắn đường ai đó và năn nỉ xin tiền khi họ đi ra từ cửa hàng. Sau khi lục lọi xong,
ông dọn dẹp gọn gàng khu vực xung quanh và gói ghém phần thức ăn thừa trong mảnh giấy gói hamburger bẩn. Tôi chợt cảm thấy thương cho ông. Tôi không phải kiểu người thường bố thí tiền bạc hay giúp đỡ những người vô gia cư vì biết bao nhiêu người trong số đó là thực sự nghèo khổ? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thấy cảnh một người nghèo khổ đến độ phải moi thức ăn thừa từ trong thùng rác như thế này.
'Mình phải giúp người đàn ông tội nghiệp này.' – nghĩ vậy, tôi liền ra khỏi xe và hỏi người vô gia cư nọ có muốn ăn gì
không để tôi mua. Ông nhã nhặn bảo rằng tôi cho gì ông nhận nấy. Thấy ông đang ngồi trên xe đạp, tôi liền bảo ông theo để tôi đãi một bữa ở cửa hàng thức ăn nhanh ngay góc đường đằng kia thôi. Vậy là ông đi theo, và tôi đã mua phần ăn to nhất trong thực đơn cho ông ấy. Và bạn biết không, điều duy nhất ông ấy xin tôi đó là một cốc trà lớn để uống sau bữa ăn.
Khi tôi mang thức ăn đến cho ông, trông ông thật sự rất cảm động và biết ơn. Ông giới thiệu ông tên Steve và đã lang thang không nơi nương tựa kể từ sau khi chị gái ông mất tháng 9 năm ngoái. Ông đã cố gắng làm mọi cách để không phải sống vật vạ trên đường nhưng thật không dễ chút nào. Tôi an ủi ông, bảo rằng Thượng đế rất yêu thương và sẽ không bỏ rơi ông. Một lần nữa, ông lại rối rít cảm ơn tôi vì bữa ăn.
Trên đường lái xe về nhà, có gì đó làm lòng tôi nặng trĩu buộc tôi phải quay lại giúp người đàn ông ấy. Khi tôi quay lại cửa hàng thức ăn nhanh, ông ấy đã ăn xong và đang đạp xe đi. Tôi chạy theo và hỏi rằng tôi có thể giúp ông ấy không. Ông lắc đầu, cũng chẳng hỏi xin tôi thứ gì. Không bỏ cuộc, tôi hỏi ông rằng liệu tôi có thể mua ít đồ ăn cho ông không. Ông lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Lập tức, tôi
quay trở lại cửa hàng thức ăn nhanh, mua vài món kèm một thẻ quà tặng, mang đến cho ông.
Xúc động không nói nên lời, người đàn ông vô gia cư bật khóc và bảo rằng ngày
hôm nay ông ấy đã cầu Chúa để gặp tôi. Tôi không hiểu ý ông ta lắm (lúc đầu tôi đoán ý ông ấy là ông sẽ cầu nguyện cho tôi vì những gì tôi đã làm) nên tôi đành nói lời cảm ơn. Nhưng ông trả lời: 'Không, ngài không hiểu ý tôi rồi. Hôm nay tôi đã cầu xin Chúa gửi ai đó đến để mua cho tôi một bữa ăn, và Chúa đã gửi ngài đến!'. Tôi thật chẳng biết nói gì lúc đó, bởi cầu xin một bữa ăn hoàn toàn không phải là những gì tôi từng làm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có ai đó lại thiếu ăn đến mức chỉ cầu nguyện để xin một bữa ăn. Nước mắt lăn dài trên má tôi lúc nào không hay. Phải nói rằng tôi thật sự may mắn xiết bao. Có lẽ đúng như lời người đàn ông
này nói, Chúa trời đã chọn tôi để đáp lời cầu nguyện của con người khốn khổ ấy, để ông ấy biết rằng Chúa không bỏ rơi ai cả. Nhưng cũng có khi Chúa trời chọn người đàn ông này để nhắc nhở tôi rằng tôi đã không biết trân trọng những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống này như thế nào.
Rồi ông nói 'Tôi mắc bệnh ung thư' và vén áo lên, chỉ cho tôi một khối u lớn ở bụng. Ông bảo rằng ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Khi đó, tôi đã nói với ông rằng tôi sẽ cầu nguyện cho ông
và chúng tôi cầu nguyện ngay trước cửa hàng thức ăn nhanh.
Những giọt nước mắt long lanh chảy ra từ khóe mắt người đàn ông tội nghiệp. Ông nói rằng chắc chắn mình sẽ không qua khỏi nhưng ông hoàn toàn sẵn sàng để ra đi. Ông đã quá chán nản với việc ngày qua ngày chống chịu những cơn đau, thà chết đi còn hơn là sống kiểu như vậy. Tôi ngồi lại và động viên ông rằng Chúa trời đã nghe lời thỉnh cầu của ông hôm nay nên chắc chắn Ngài sẽ không bỏ rơi ông đâu. Phải cố gắng lắm tôi mới kiềm nén được những giọt nước mắt.
Bạn thấy đấy, ai cũng có những câu chuyện của riêng mình. Ngày hôm nay, tôi may mắn biết được chuyện của Steve nhờ vào quyết định quay lại giúp ông ấy và nó thật sự đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Khi tôi chào tạm biệt ông, tôi có cảm giác như mình đã hoàn thành nghĩa vụ mà Chúa trời đã giao phó hôm nay. Chúa trời đặt ông Steve trên đường đi của tôi và Ngài đã làm đúng vì tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn giúp một ai đó nhiều như hôm nay. Nhờ vậy mà tôi biết được rằng mình may mắn đến cỡ nào. Tôi có một chiếc xe để đi đến bất cứ nơi đâu tôi muốn, tôi có một mái nhà che nắng che mưa, quần áo sạch, tiền để mua thức ăn ngày ba bữa, điện nước đầy đủ, sức khỏe, công việc, gia đình và bạn bè nữa. Đôi khi Chúa trời mang những con người xa lạ đến đặt vào cuộc sống của ta để nhắc nhở rằng chúng ta đã may mắn như thế nào. Và nếu như bạn đang đọc những dòng
này, xin hãy cầu nguyện cho Steve".
John Brantley
Tin mừng hôm nay thuật lại chuyện bà góa nghèo đã bỏ vào thùng tiền đền thờ "tất cả những gì mình có để nuôi sống" (Mc.12,44). "Của ít lòng nhiều".
Chúa Nhật 32 Mùa Thường Niên - Năm B
Lời Chúa: Mc 12,38-44
38 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng trong khi giảng dạy rằng: "Các ngươi hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái chào ngoài công trường,39 chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc.40 Họ giả bộ đọc những kinh dài để nuốt hết tài sản của các bà goá: Họ sẽ bị kết án nghiêm ngặt hơn". 41 Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân chúng bỏ tiền vào hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. 42 Chợt có một bà goá nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu. 43 Người liền gọi các môn đệ và bảo: "Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. 44 Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình".
“Đồng tiền của bà góa, quý hơn bạc vạn tiền mua.
Vì bà dâng tất cả với lòng hy sinh thiết tha.
Nguyện cầu lòng của bé, cũng như tấm lòng bà kia.
Nguyện cầu lòng của bé, cũng như tấm lòng bà kia.
Dù của dâng chẳng nhiều nhưng trọn tình em mến yêu.
Nhớ nhé, nhớ nhé. Cách cho hơn của cho.
Nhớ nhé, nhớ nhé. Cách cho hơn của cho.
Trăm ngàn của lễ cũng
không bằng tấm lòng.”
0 comments:
Đăng nhận xét