Có
một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất
vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp
nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh
không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim
của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị
lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề
ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh
tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói:
-
Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp
vá đầy sẹo và vết cắt.
- Mỗi
vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là
những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao
cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa
xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ
trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con
cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến
vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim
của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình
yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn
nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ,
lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...
Cảm động thay trái tim nhiều chắp vá nhưng đầy ắp yêu thương. Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu dạy chúng ta yêu mến Thiên Chúa hết lòng và yêu tha nhân như chính bản thân mình.
Thứ Năm Tuần IX Thường Niên
Lời
Chúa: Mc 12, 28b-34
28b Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: "Trong các giới răn, điều nào trọng nhất?" 29 Chúa
Giêsu đáp: "Giới răn trọng nhất chính là: 'Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy
nhất, 30 và ngươi hãy yêu mến Chúa, Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi'. 31 Còn đây là giới răn thứ hai: 'Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi'. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó". 32 Luật sĩ thưa Người: "Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất, và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác. 33 Yêu
mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh". 34 Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu". Và
không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
Trái tim của chúng ta không phải chỉ có hai ngăn mà có rất nhiều mảnh nhỏ. Mỗi mảnh là một người đi qua cuộc sống của chúng ta. Tuy nhiên cũng có những người sẽ làm ta đau nhưng điều đó có thể giúp chúng ta trưởng thành hơn, nhìn nhận cuộc sống từ nhiều khía cạnh hơn. Thật đáng tự hào khi ta san sẻ tình yêu thương của mình cho người khác phải không nào! "Cho thì có phúc hơn là nhận”
0 comments:
Đăng nhận xét