Vừa nhận được điện thoại, nam bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ : “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời : “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi
mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :
“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong
xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.
Các bạn ơi! hãy khoan, đừng vội kết án ai. Vì bạn không biết được cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua. Bài
Tin Mừng hôm nay Chúa dạy chúng ta trước khi muốn gỡ rác trong mắt anh em mình hãy nhặt cái đà trong mắt mình trước đã.
Thứ 2 Tuần XII TN1
Lời
Chúa: Mt 7, 1-5
1Các con đừng xét đoán để khỏi bị xét đoán. 2Các con đoán
xét thế nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. 3Sao con thấy cái rác trong mắt anh em mà không thấy cái đà trong mắt con? 4Hoặc sao con bảo anh em: “Để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh”, và này: cái đà đang ở trong mắt con. 5Đồ giả hình, hãy lấy cái đà ra khỏi mắt con trước đã, rồi con sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em con.
Lạy Chúa,
khi đối diện với người con thương, con mến thì tất cả những gì họ làm đều được con mặc định là đúng, còn đối với người con ghét thì tất cả những cố gắng của họ cũng như đổ sông đổ biển. Lạy Chúa, khi con nhìn người khác bằng lòng nghi ngờ thì con sẽ có những phán đoán sai lạc, cũng như câu chuyện sau tưởng chừng như nhạt nhẽo nhưng thật đáng để suy nghĩ:
Có người
đánh mất cái
búa. Ngờ cho
đứa con
nhà láng giếng lấy trộm. Anh
ta trông dáng nó đi, rõ ra đứa ăn
trộm
búa, nhìn vẻ mặt nó, rõ ra đứa ăn
trộm
búa, thấy nó
cất nhắc, cử động, không một tí
gì, là không rõ ra đứa ăn
trộm búa
cả. Được một
lúc, người ấy tìm thấy chiếc búa trong hố thì
hôm sau trông thấy con
người
láng giềng:
ngôn ngữ, cử chỉ, lại không còn một tí
gì giống đứa ăn trộm búa
nữa.
Xin cho tình yêu và sự tha thứ của Ngài
luôn ở bên con để con cũng mang tình yêu và sự tha thứ của Ngài đến cho những anh em con. Xin chở che con bằng trái tim nhân hậu của Ngài và
nuôi dưỡng linh hồn con bằng Lời hằng sống và Mình Máu Ngài, để con ngày càng quảng đại yêu thương và chân
thành phục vụ tha nhân. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét