Liền
sau thế
chiến
II chấm
dứt,
Bà Coritanbun với những
vết
sẹotrên
thân thể,
tàn tích của những
khổ
hình Bà phải chịu
trong trại tập
trung Đức
quốc
xã, đã đi khắp Âu châu rao giảng
sự tha
thứ
cho những
kẻ
đã làm hại
mình.
Thế
nhưng
vào một
Chúa nhật
nọ,
sau khi kêu gọi mọi
người hãy
tha thứ
cho nhau trong một nhà thờ
của
thành phố Munich,
bước
ra ngoài Bà bất ngờ
đối
diện
với
một
khuôn mặt quen
thuộc.
Đó là dung mạo của
người
lính đã hành hạ bà và hàng ngàn nữ
tù nhân khác trong trại tập
trung. Những tiếng than
khóc, những
cảnh
tra tấn,
rồi
những
tiếng
kêu trả
thù nổi dậy
mạnh
mẽ
trong tâm trí Bà.
Lúc
đó người
đàn ông tiến lại
khiêm tốn
đưa
tay ra vừa
muốn bắt
tay bà vừa
nói : “Thưa Bà, tôi rất
cảm
ơn
những
lời
tốt
đẹp của
Bà kêu gọi
sự
tha thứ.
Xin Bà tha thứ cho tôi”. Bà Coritanbun như
chết
điếng
người,
vì trước
đây bà đã cầu nguyện
và quyết
tha thứ
thật
sự,
nhưng
giờ
đây đối
diện
với con
người
cụ
thể
đã tra tấn
mình, bà đứng lặng
im, tay không thể nào bắt
tay người
đến
xin bà tha thứ.
Sau
này vào năm 1971 khi kể lại
biến
cố
ấy
trong tập
sách ”Nơiẩn
trốn”,
bà đã cho biết ”Trong giây phút thinh lặng
đó, tôi đã cố gắng
dâng lên Chúa lời nguyện:
Lạy
Chúa, Chúa thấy con chưa
thể
tha thứ
cho người
đã hành khổ con. Xin Chúa hãy ban cho con những
tâm tình của Chúa để
con có thể tha thứ như
Chúa”. Và chính trong lúc đó Bà đã hiểu
rằng
con người chỉ
có thể
tha thứ
cho nhau khi nhìn nhận tình yêu thương
và sự
tha thứ
của
Thiên Chúa.
Nguồn:
tinmung.net
Thứ Bảy Tuần II mùa Chay
Lời Chúa: Lc 15,1-3.11-32
Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái và luật sĩ lẩm bẩm rằng: "Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng". Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này:
"Người kia có hai con trai. Đứa em đến thưa cha rằng: 'Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài thuộc về con'. Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: 'Biết bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: "Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa, xin cha đối xử với con như một người làm công của cha"'. Vậy nó ra đi và trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: 'Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa'. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: 'Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy'. Và người ta bắt đầu ăn uống linh đình.
"Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: 'Đó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ'. Anh liền nổi giận và quyết định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: 'Cha coi, đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về, thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó'. Nhưng người cha bảo: 'Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy' ".
Lạy Chúa, xin tha thứ những lỗi phạm của con đến Ngài.
Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét