Trong truyện cổ Trung hoa có kể rằng: Dương Phủ lúc còn nhỏ nhà
nghèo, nhưng hết sức cấy cầy để phụng dưỡng cha mẹ. Một hôm ông nghe bên đất Thục có
ông Võ Tề đại sư rất nổi tiếng, ông liền xin
song thân đến tầm sư học đạo. Đi
được nửa đường,
ông gặp một vị lão
tăng bảo ông
rằng:
- Được gặp Võ Tề đại sư chẳng bằng gặp Phật
Dương phủ hỏi: Phật ở đâu?
Lão tăng bảo rằng: ngươi cứ quay trở về, gặp người nào quấn vải trên người, đi
dép ngược là
chính Đức Phật đó.
Dương phủ nghe lời
quay về, đi
đường chẳng gặp ai
cả. Về tới
nhà, đêm khuya, trời tối, ông gọi cửa. Mẹ ông
nghe tiếng
con mừng
quá, chạy vội ra, quấn vội chiếc mền vào người, đi
đôi dép ngược ra
mở cửa cho ông. Bấy giờ ông nhìn kỹ, giống như hình dáng Đức Phật mà
lão tăng đã mô tả.
Từ đó, ông mới hiểu ra rằng: Phật chẳng ở đâu xa mà là chính cha mẹ ở trong nhà. Đúng như cha ông ta vẫn nói: "Tu đâu cho bằng tu nhà - Thờ cha kính mẹ mới là đạo
con". Thế nhưng, thói đời thì vẫn thường là: "Bụt nhà không thiêng" hay "Gần Chùa gọi Bụt bằng anh". Người ta xem thường những con người đang chung sống với mình. Ít ai nhận ra điều hay, cái đẹp mà những người thân nhất đang cống hiến cho chúng ta. Có khi còn dửng dưng, xem thường và cư xử thiếu kính trọng với những con người đang sống vì chúng ta. Có nhiều người ở ngoài đời thì nhẹ nhàng, tao nhã, lịch sự, về nhà lại gắt gỏng, chửi chồng đánh con hay đánh vợ chửi con. Có nhiều người thì dễ dàng mở miệng khen ngợi hàng xóm láng giếng, kể cả người dưng nước lã, thế mà, người trong gia đình lại suốt ngày cau có, phàn nàn. Có nhiều người luôn nghĩ cách làm vui lòng hàng xóm nhưng lại tàn bạo thô thiển với gia đình dòng tộc. Có nhiều người luôn tỏ ra đáng yêu trước người dưng nước lã, nhưng lại đáng ghét với người thân họ hàng.Họ chính là những người dại khờ mà cha ông ta bảo rằng: "khôn nhà dại chợ", hay "làm phúc nơi nao để cầu cao rách
nát". (Lm Jos. Tạ Duy Tuyền)
Chúa Nhật XIV Thường Niên - Năm B
Lời Chúa: Mc 6,1-6
Khi ấy, Chúa Giêsu trở về quê nhà và các môn đệ cùng theo Người. Đến ngày Sabbat, Người vào giảng trong hội đường, và nhiều thính giả sửng sốt về giáo lý của Người, nên nói rằng: "Bởi đâu ông này được như vậy? Sao ông được khôn ngoan như vậy? Bởi đâu tay Người làm được những sự lạ thể ấy? Ông này chẳng phải bác thợ mộc con bà Maria, anh em với Giacôbê, Giuse, Giuđa và Simon sao? Chị em ông không ở với chúng ta đây sao?" Và họ vấp phạm vì Người. Chúa Giêsu liền bảo họ: "Không một tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương, gia đình họ hàng mình". Ở đó Người không làm phép lạ nào được, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân, và Người ngạc nhiên vì họ cứng lòng tin. Người đi rảo qua các làng chung quanh mà giảng dạy.
Những
người Do Thái biết quá rõ về gốc gác của Chúa nên dù họ có khâm phục tài năng của
Người thì họ cũng không tin Người là con Thiên Chúa. Cũng vậy, dù Chúa có làm
bao nhiêu phép lạ họ cũng không tin một Thiên Chúa quá giản dị như Người. Lời Chúa
ngày hôm nay Chúa Giêsu đã xót xa “Không một tiên tri nào được kính trọng tại
quê hương mình”. Chúa đã làm nhiều phép lạ bởi vì họ TIN, nhưng những người ở
đây lại không tin vào Ngài. Lời Chúa ngày hôm nay nhắc chúng ta về sự vô ơn và
thơ ơ của con người, chính vì không có cái nhìn khách quan nên suy nghĩ của họ
chỉ nghiêng vê một phía, người tốt hay người xấu, người tài năng hay vô dụng họ
điều nhìn bằng con mắt và tâm hồn đầy định kiến, họ đôi khi chỉ thấy cái xấu mà
chưa nhìn thấy cái tốt của
người khác. Lạy Chúa, chúng con đôi khi cũng thế, cũng nhìn những người anh em
mình đầy thành kiến như vậy. Xin Chúa ban ơn cho chúng con xóa bỏ mọi khoảng
cách với anh em mình, biết gần gũi, yêu mến và chân thành với mọi người để trở
thành những ngôn sứ của Chúa. Amen.
0 comments:
Đăng nhận xét