Công chúa Touwan bên Trung Quốc từ trần vào khoảng năm 104 Trước Công
Nguyên, nhưng được những người sinh sống đồng thời tin tưởng là bà sẽ trường
sinh bất tử vì bà được an táng trong một quan tài bằng ngọc thạch. Chồng bà nhắm
mắt lìa đời 9 năm trước đó cũng được an táng trong một quan tài tương tự.
Ðôi vợ chồng được an nghỉ trong hai ngôi mộ xây cất trong vùng đồi núi
hoang vu. Mãi đến năm 1969 người ta mới khám phá ra và cả thế giới ngạc nhiên
trước sự giàu sang của thời đại ấy được biểu lộ qua 2,800 của lễ được dâng tặng
lúc cử hành lễ an táng, nhưng đặc biệt nhất là hai cái quan tài, mỗi cái gồm tất
cả hai ngàn mảnh ngọc nhỏ được kết chung lại bằng những sợi chỉ bằng vàng.
Những người sinh sống vào thời đại ấy quan niệm rằng: vàng và ngọc thạch
không bị thời gian làm hư hại vì thế chúng bảo chứng cho sự trường sinh bất tử.
Trên ba vòng bán nguyệt của khung cửa chính ở nhà thờ chánh tòa Milanô
bên Italia có khắc ba dòng chữ:
- Phía dưới hình một hoa hồng được chạm trổ tinh vi của một vòng bán
nguyệt, người ta đọc được hàng chữ: "Mỗi
hạnh phúc chỉ kéo dài trong khoảnh khắc".
- Bên vòng bán nguyệt của khung cửa kia, dưới hình một cây thập giá có
ghi hàng chữ: "Mỗi đau khổ chỉ kéo
dài trong một khoảnh khắc".
- Ở vòng nguyệt của khung cửa giữa dẫn vào lòng chính của vương cung
thánh đường có khắc dòng chữ: "Chỉ
có sự đời đời mới là quan trọng".
Ở giữa một bên là quan niệm đi tìm thuốc tiên hay sử dụng quan tài bằng
ngọc thạch để được trường sinh bất tử và bên kia là quan niệm cuộc đời con người
chấm cùng bằng cái chết, những người Kitô hữu xây dựng cuộc sống vĩnh cửu bằng
những giây phút hiện tại và tin tưởng rằng cái chết là ngưỡng cửa dẫn vào cuộc
sống đời đời và chính cuộc sống này mới thực sự quan trọng.
Vì thế họ chọn thái độ "sống gửi thác về". Họ thu nhặt những
giá trị quý như vàng ngọc bằng cách sống tốt, sống thật những giây phút hiện tại,
bằng cách áp dụng "hai đạo luật vàng: mến chúa yêu người", vì họ biết
rằng chỉ có những gì được làm vì tình yêu mới có giá trị vĩnh cửu.
Vì thế họ quan niệm đời sống là một cuộc hành trình, phải luôn cất bước
ra đi: nước mắt, nụ cười chỉ có giá trị tương đối, để mỗi ngày họ bắt đầu lại,
mỗi ngày họ cất một bước chân mới đi về nhà cha. Năm phụng vụ đã gần kết thúc.
Giáo hội mời gọi chúng ta tiếp tục sống, nhưng với chú tâm sống tốt, sống thật
từng phút giây hiện tại vì chúng là những hạt cát, những viên gạch xây dựng cho
cuộc sống mai sau.
Trích sách Lẽ Sống
Ảnh: Internet
Thứ Sáu Tuần XXXIV Thường Niên Năm Chẵn
PHÚC ÂM: Mt 4, 18-22
"Các ông bỏ lưới mà đi theo Người".
Khi ấy, nhân lúc Chúa Giêsu
đi dọc theo bờ biển Galilêa, Người thấy hai anh em là Simon, cũng gọi là Phêrô,
và Anrê, em ông, cả hai đang thả lưới dưới biển, vì hai ông là ngư phủ. Người bảo
hai ông rằng: "Các ngươi hãy theo Ta, Ta sẽ làm cho các ngươi trở thành những
ngư phủ lưới người ta". Lập tức hai ông bỏ lưới đó mà theo Người. Đi xa
hơn một đỗi, Người lại thấy hai anh em khác là Giacôbê con ông Giêbêđê, và
Gioan em ông đang vá lưới trong thuyền với cha là Giêbêđê. Người cũng gọi hai
ông. Lập tức hai ông bỏ lưới và cha mình mà đi theo Người.
Lạy Chúa, các môn
đệ nghe tiếng Ngài liền bỏ tất cả để đi theo. Xin cho con cũng được lòng sẵn
sàng bước đi như các môn đệ Chúa. Amen.